Sau nụ hôn đó ta gần như không xuất hiện trước mắt hắn thêm lần nào. Những tin về hắn chỉ được nghe kể lại từ đám người hầu trong phủ.
8. Kết cục
Người Trung Hoa quả nhiên rất ranh mãnh, biết rõ không thể dễ dàng công thành chúng liền phái sứ giả đến đề nghĩ tạm thời đình chiến để giao kết hoà hợp. Thịnh tình khó từ chối, Mai Kỳ Sơn liền cho phép tướng quân của chúng với số lượng ít quân lính vào thành. Sau khi vào được thành, tướng của chúng tìm mọi cách cấu kết với tướng dưới trướng của Mai Kỳ Sơn, muốn thừa cơ đánh úp thành từ trong lẫn ngoài. Nhưng Mai Kỳ Sơn đã sớm nhìn thấu ý đồ đen tối của chúng muốn để tương kế tựu kế bắt chúng lại. Không may lại để tướng quân của chúng trốn thoát được. Tên tướng kia vô cũng uất giận vì bị chơi xỏ một vố, hắn quyết tâm sẽ trả thù Mai Kỳ Sơn. Hắn bắt rất nhiều dân chúng làm con tin, đa số đều là dân chúng trong thành rồi loan tin nếu thủ lĩnh nghĩa quân không quy thuận sẽ gϊếŧ hết tất cả.
Sau khi hối lộ từ một tướng lĩnh trong doanh trại ta hay tin rằng Mai Kỳ Sơn muốn đánh một trận cảm tử phá vòng vây địch, cứu những người dân đáng thương kia. Điều đó làm ta bất an. Ta biết sau những trận đánh thủ thành gần đây chúng ta đã gặp rất nhiều thương vong, lực lượng bị hao hụt, quân số cũng không còn nhiều như trước. Đây gần như là một canh bạc, được ăn cả ngã về không. Nếu ông trời đứng về phía chúng ta Mai Kỳ Sơn có thể gϊếŧ được tướng quân bên địch còn nếu Mai Kỳ Sơn thua cũng là lúc đặt dấu chấm hết cho triều đại nhà họ Mai chúng ta.
Ngay trong đêm đó ta đã không khống chế được bản thân đi tìm hắn.
" Chị tiếc nuối em ? ". Nhìn ta cứ do dự đứng ở cửa không nói gì, hắn cười ra vẻ hiểu tất cả.
Khó khăn lắm ta mới nói ra được thành lời : " Nhất định phải bảo trọng thân thể ... Em ...em không thể chết được "
" Em còn tưởng chị sẽ không bao giờ đến nhìn em nữa "
Trên môi ta là nụ cười chua sót
" Rất có thể đây là lần cuối chúng ta gặp nhau. Chị, em có thể yêu cầu một chuyện được không ? ". Hắn khẩn thiết nói với ta.
" Chị có thể làm gì ? ". Đây có lẽ là nguyện vọng cuối cùng mà ta có thể đáp ứng hắn
" Là một nụ hôn ". Hắn rất nhanh bước về phía ta khoá chặt ta trong tầm nhìn của hắn. Theo phản xạ ta lùi ra sau muốn thoát khỏi thì bị hắn giữ chặt lấy. Một nụ hôn mềm mại vào trán ta. Ướŧ áŧ đầy xúc cảm. Giống như cả linh hồn hắn gửi gắm vào nụ hôn này.
Chúng ta đã tạm biệt nhau như thế.
Ngày hôm ấy, Mai Kỳ Sơn cưỡi ngựa cầm kiếm dẫn đầu cánh quân xông thẳng vào doanh trại địch. Đây là một cuộc tấn công bất ngờ giữa một vạn lính của nghĩa quân chúng ta với mười vạn quân địch. Còn ta thấp thỏm chờ đợi ở cổng thành với số ít ỏi quân lính còn lại. Đợi mãi cho đến khi một binh lính dưới trướng Mai Kỳ Sơn cưỡi ngựa trở lại trong tình trạng thương tích đầy mình. Người này nói rằng trong lúc giao chiến Bạch Đầu Đế đã trúng mũi tên của quân giặc, tử vong ngay tại chỗ
Cả thế giới của ta như ngừng lại khoảnh khắc đó. Ta bám chặt lấy tường thành đến mức ngón tay bật móng, dặn bản thân không được gục ngã thế nhưng không thể nữa rồi. Ta đã mất đi hết thảy ngay cả Mai Kỳ Sơn cũng không còn nữa rồi.
Trong lúc đó cô bé người hầu thân thiết đỡ lấy ta : " Công chúa, người phải đi thôi ! Nơi này chẳng mấy chốc sẽ có quân giặc đuổi tới. Hoàng thượng đã dặn nô tỳ phải đảm bảo an toàn cho công chúa và phò mã. Phò mã đã được anh trai của nô tỳ đưa ra khỏi thành. Chỉ còn đợi mỗi người "
Ta ngạc nhiên. Mai Kỳ Sơn, em đã lo liệu hậu sự hết thảy ư ? Em muốn thành toàn cho ta và Phạm Quỳnh ? Em thật ngốc nhưng ta làm sao có thể bỏ mặc em chỉ nghĩ đến hạnh phúc bản thân ? Nước mắt đã sớm đầy mặt vì cảm động. Ta nói với người hầu mấy lời sau đó dặn dò nàng thật kỹ : " ... Ngươi đi đi. Khi phò mã tỉnh lại chuyển lời của ta tới phò mã "
Người hầu nhìn ta sắc mắt phức tạp : " Nhưng ... công chúa ... "
" Đừng nói nữa. Ta là công chúa của một nước Việt. Đây là số phận mà ta phải đối mặt, sẽ không còn nơi nào cho ta. Ngươi mau đi đi ". Ta nhẹ nhàng nhắc nhở nàng không còn nhiều thời gian. Nha hoàn đó đi rồi bên tai đã vang lên tiếng vó ngựa của quân giặc.
Ta đứng trên thành, thân cô thế cô nhìn từng binh lính xung quanh ngã xuống vì trúng mũi tên. Không ngờ cuối cùng lại có ngày ta lại là người cuối cùng chứng kiến thời khắc suy tàn của nước Việt. Ta nhìn xuống dưới sâu hun hút đếm ngược một khắc cả cơ thể tuỳ theo gió bay đi. Một cảm giác rất lạ tựa như lần đầu tiên ...
Bất chợt một ký ức ùa hồi thơ ấu ùa về. Dưới tán cây hoa đào, gió thổi cánh hoa nghiêng ngả, có một cô bé nhỏ từng ôm hai đứa bé trai vào lòng, hai đứa bé có một tóc đen, một tóc bạc chỉ cao đến đến vai cô bé. Gió thổi to quá nên không nghe rõ những gì cô bé nói chỉ biết rằng sau đó hai đứa bé trai kia rất vui vẻ cười tít mắt.
Khi nhìn thấy hình ảnh đó ta tự nhiên nở nụ cười, không còn cảm giác cô đơn nữa.
Nghĩ đến những người ta yêu thương ...
Nghĩ đến Phạm Quỳnh đang mong đợi, ta chỉ có thể xin lỗi chàng, tin rằng chàng sẽ hiểu lòng ta.
Đây là lời hứa của ta. Lời hứa mà ta phải dùng cả cuộc đời này hoàn thành để có thể ... bên nhau mãi mãi ...
( End )