Thánh chỉ đã đọc xong, Uyển phi lĩnh chĩ tạ ân. Phong Dương đỡ nàng đứng lên, thấy sắc mặt nàng vẫn khó coi như cũ, nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh, sâu trong đáy thậm chí còn mang theo ý cười nhìn về phía của đám người kia.
Thái giám thấy Uyển phi đã đứng dậy, có chút sợ hãi đề phòng liếc qua Phong Dương một cái rồi cúi đầu khom lưng nịnh nọt nói: " Uyển phi nương nương, nô tài Dương Dĩnh chúc mừng người, hoàng thượng, người vẫn luôn nhớ thương nương nương. Nếu không có gì, trước tiên nô tài cho người giúp nương nương sơ tẩy, sau đó đưa người về Hướng Phượng Cung. "
Uyển phi nói: " Làm phiền Dương công công. "
Dương Dĩnh cười nói: " Aizz~ nương nương, người nói gì vậy, đây là việc mà chúng nô tài nên làm. " Nói xong quay đầu nói với cung nữ phía sau: " Thất thần đó làm gì? Còn không mau giúp nương nương thay y phục, nhanh, nhanh lên. "
Mấy cung nữ vẫn đang si mê nhìn Phong Dương, nghe thấy Dương Dĩnh nói mới hồi thần, bất quá vẫn lén nhìn Phong Dương thêm mấy lần nữa, mới dìu Uyển phi vào hậu điện. Phong Dương tự nhiên là cũng đi theo, bất quá nàng nhận thấy, mấy cung nữ này cứ luôn lén liếc mắt nhìn mình, khiến nàng không thể không tự hỏi: Mấy người này cứ liếc mắt cái gì vậy? Chẳng lẽ trên mặt nàng có dính cái gì sao?
Uyển phi được một đám cung nữ vây quanh đi vào hậu điện, nhiều người như vậy thật khiến cho Phong Dương phải tặc lưỡi, thay y phục thôi mà, có cần phải khoa trương như vậy không? Phong Dương đứng đằng sau, một tấc cũng rời Uyển phi, nhìn những cung nữ đang nhiêm túc, bận rộn giúp Uyển phi thay y phục, chải tóc, trang điểm, khiến cho Phong Dương có chút choáng váng, nội tâm đồng thời cũng cảm thấy khổ thẹn, hóa ra nương nương ở trong cung đều được hầu hạ như thế! Vậy trong hai tháng qua nàng đã làm được những gì? Mệt nàng vẫn luôn cho rằng mình hầu hạ Uyển phi không tệ, hóa ra lại chênh lệch lớn như vậy! Làm hại Uyển phi phải một mực chịu đựng, cái gì cũng không nói. Nghĩ vậy, Phong Dương cảm thấy ảo nảo không thôi, thầm nhủ sau khi rời khỏi đây, nhất định phải hảo hảo mà nịnh nọt Uyển phi thật tốt thôi.
Một thân bạch y phiêu dật, trang sức đơn giản nhưng lại tô nên vẻ đẹp thuần khiết. Uyển phi xuất hiện trước trước mắt Phong Dương thật sự ngây người. Trong mắt Phong Dương bây giờ Uyển phi tựa như một thiên tiên vừa bước ra khỏi bức tranh. Nàng biết Uyển phi là mỹ nhân trên cực phẩm, nhưng lại không nghĩ tới Uyển phi nguyên lai sẽ đẹp tới vậy. Dung mạo ngũ quan không tìm ra chút tì vết nào, tất cả đều tinh tế một cách hoàn mỹ. Khí chất vương giả, trong trẻo, lạnh lùng mang theo một tia mị hoặc, nếu nhìn kỹ có thể thấy được vẻ đẹp phong tình hòa lẫn cùng với tia sáng nhè nhẹ tựa như ánh nguyệt quang đang soi rọi trong bầu trời đêm. Rất khó có thể tưởng tượng Uyển phi có thể đem hai cảm giác trái ngược như vậy dung hòa cùng một chỗ, nhưng nó lại rất tự nhiên, một chút giả tạo cũng không thấy. Vẻ đẹp phong tình này đã sớm khiến cho nội tâm Phong Dương như có một ngọn lửa nhen nhóm, cả người cảm thấy có chút nóng, miệng lưỡi cũng đều trở nên khô khốc, mặc dù ngoài trời có lạnh cách mấy cũng không thể làm mát được cơ thể nàng.
Mắt nhìn thấy Phong Dương choáng váng, Uyển phi mỉm cười, bàn tay trắng nõn vươn ra trước mặt nàng: " Liễu Thanh, chúng ta đi. "
Phong Dương lúc này mới phản ứng lại, đúng rồi, bây giờ nàng là đang đóng vai Liễu Thanh, nhưng sao nàng lại có thể nhìn đến ngây người như vậy vì một nữ nhân chứ? Thật là nàng càng ngày càng không thể hiểu được bản thân nàng, haizzz…
Phong Dương vươn tay tiếp nhận lấy bàn tay trắng mịn trước mặt kia, nhẹ nhàng mà nắm lấy. Uyển phi cảm nhận được một làn ấm áp đang bao phủ lấy bàn tay có chút lạnh của nàng liền cảm thấy thật thoải mái, bản thân tùy ý để cho Phong Dương dìu đỡ ra ngoài.
Các cung nữ phía sau nhìn một màn này, ai nấy cũng đỏ mặt tai hồng, đồng loạt nghĩ: Uyển phi vẻ đẹp tựa như thiên tiên giáng trần, mang theo vẻ phong tình lạnh lùng của nguyệt quang, còn người kia thì lại có vẻ đẹp tựa như nữ thần mặt trời, gương mặt ấm áp, tỏa sáng chiếu rọi thế gian, hai người bọn họ đứng chung với nhau không hề cảm thấy có sự cố kị xa cách nào, mà là dung hòa bao bọc lấy nhau thật khiến cho người khác phải hâm mộ. Một nóng, một lạnh; một Nhật, một Nguyệt; sóng vsi cùng nhau, bù trừ cho nhau, quả thật là rất hợp a!
Dương Dĩnh luôn luôn đợi ở ngoài cửa, thấy Uyển phi được Phong Dương dìu ra, hắn có chút chần chừ không biết có nên tiến lên hay không, lén lút quan sát vẻ mặt của Phong Dương, thấy nàng vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa đối với Uyển phi không có chú ý đến hắn, liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội vàng tiến lên phía trước nói: " Nương nương, kiệu của người đã chuẩn bị tốt, nương nương, người xem xem nơi này còn cần cái gì không, nô tài giúp người thu thập, đưa đến Hướng Phượng Cung. "
Uyển phi nói: " Bổn cung ở nơi này tĩnh dưỡng, căn bản cũng chẳng có thứ gì muốn mang theo. Có điều lúc trước Hồ tỷ tỷ sai người đưa tơi một ít đồ, tự nhiên là muốn mang đi. Còn những thứ khác…cũng không có gì. " Nói đến đây tựa hồ nhớ ra điều gì, thần sắc có chút khẩn trương, quay đầu nói với Phong Dương: " Liễu Thanh, ngươi đến tiền điện đem tất cả chữ bổn cung viết, lúc nãy chưa kịp đốt hết liền đem đi thiêu hủy, những vật kia đều là bổn cung viết khi dưỡng bệnh, khó tránh khỏi lây dính bệnh khí, truyền cho người khác ngược lại không tốt. "
Phong Dương sao lại không nhận ra ý tứ trong lời của Uyển phi, không nói hai lời, đáp lại một tiếng, xoay người, nhắm hướng tiền điện mà đi.
Dương Dĩnh vội vàng kêu cung nữ đỡ Uyển phi ra ngoài, dau đó liếc mắt ra hiệu cho tiểu thái giám ở bên cạnh. Tiểu thái giám hiểu ý, nhưng vẫn đứng yên không chịu nhúc nhíc, ánh mắt cầu xin nhìn Dương Dĩnh.
Dương Dĩnh mày nhướng lên một cái, hung tợn trừng mắt với tiểu thái giám, tiểu thái giám rụt rụt cổ, lén lút lui ra sau, đi theo Phong Dương.
Dương Dĩnh nhìn bóng dáng của tiểu thái giám, trong lòng thầm thở dài, có chút thương cảm đối với tiểu thái giám kia, trong lòng không ngừng oán: hoàng thượng như thế nào lại không nói cho hắn biết ở đây có một cung nữ đáng sợ như vậy a~~ Thật là hại hắn mà.