Tà Long Tôn Muốn Cướp Phi Tử Của Hoàng Thượng

Chương 31: Thánh Chỉ

Phong Dương vẻ mặt lạnh băng " Ân " Một tiếng, rồi đi vào trong. Nàng vừa đi vừa nghĩ, xem ra là Liễu Cát đoán không sai, nhanh như vậy Uyển phi đã có thể ra ngoài. Có điều tên thái giám này dường như có chút kì quái a, có thánh chỉ thì trực tiếp hô là được, cần gì phải bảo mình đi thông báo cho Uyển phi.

Càng nghĩ càng khó hiểu, nàng quyết định quăng hết mấy vấn đề linh tinh ra sau đầu, đi tới chính sảnh tiền điện, nàng thu hồi lại vẻ mặt lạnh băng, giọng nói mang theo trong trẻo, long lanh tựa như ánh nắng ban mai ấm áp vang lên: " Nương nương, có thánh chỉ tới. "

Hô hai tiếng nhưng không có lời đáp lại, Phong Dương hai đôi mày phượng hơi nhíu, chẳng lẽ Uyển phi không ở bên trong? Đột nhiên nàng ngửi thấy mùi khói giống như từ bên trong bay ra. Trong lòng cả kinh, không nghĩ nhiều cũng không nói hai lời, tiến lên đạp cửa xông vào. Chỉ thấy Uyển phi đang lần lượt đang lần lượt đốt từng tờ giấy viết chữ trên bàn, có vài tờ bị nàng đạp mạnh cửa mang theo gió làm cho bay tứ tung, loạn xạ khắp nơi, tro tàn xung quanh không có tắt, có vài mảnh đã bay rèm che.

Uyển phi bị hành động của Phong Dương làm cho hoảng sợ, nàng như thế nào cũng không thể đoán được Phong Dương lại có phản ứng mạnh đến vậy, thật là có chút hoảng sợ, nàng dừng lại động tác trên tay, ngẩng đầu lên, nhìn Phong Dương. Thân thể Uyển phi khẽ run, nàng mới thấy cái gì? Đó là lo lắng sao?

Vừa nãy, khi hai mắt giao nhau, một tia lo lắng trong ánh mắt kia mặc dù chỉ lóe qua rất nhanh nhưng vẫn không thể qua mắt được nàng. Dương nhi là đang lo lắng cho nàng sao? Nghĩ vậy, Uyển phi trong lòng như có một dòng nước ấm, nàng có thể chắc chắn rằng sự lo lắng kia không phải là hư tình giả ý.

Phong Dương thấy Uyển phi không sao, trong lòng liền thở phào nhẽ nhõm một hơi, đồng thời cũng hít một ngụm khí lạnh, có chút bực bội thầm oán: Chẳng lẽ Uyển phi biết mình ra ngoài nên mừng quá hóa dở hơi sao? Nội tâm không điều tiết được nên phải chơi với lừa để phát tác ra ngoài, điên rồi quả thật là điên rồi. Phong Dương oán thì oán nhưng động tác không chút nào chậm chạp, cạnh cửa vừa vặn có một thùng nước nàng mới múc, vốn là chuẩn bị dùng để lau dọn chính sảnh, lúc này trực tiếp lấy dập lửa. Lửa căn bản là mới nhen nhóm, chưa kịp cháy đã bị Phong Dương thẳng thừng dập tắt, khói bốc ra tràn đầy, cực kì khó ngửi. Phong Dương nhìn xung quanh, thấy không có gì cháy nữa liền vội vàng đỡ Uyển phi ra khỏi chính sảnh, ngăn cản hành vi điên rồ của nàng.

Uyển phi được Phong Dương nhẹ nhàng đỡ, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy thập phần vui sướиɠ, nhưng lại nghĩ đến cái gì, tâm nàng liền chùn xuống.

Bên ngoài, thái giám tuyên chỉ đã sớm dẫn theo một đám cung nữ thái giám đi tới cửa tiền điện, nhìn thấy Uyển phi đi ra, chúng thái giám cung nữ quỳ xuống, đồng thanh nói: " Nô tài ( tỳ ) thỉnh an Uyển phi nương nương. "

Uyển phi sắc mặt trắng bệch. Phong Dương là người thông minh đương nhiên là biết Uyển phi là đang giả bộ, biết là vậy nhưng không hiểu sao lòng nàng lại ẩn ẩn đau.

" Tất cả đứng lên đi. " Nói xong thân thể hơi chao đảo, Phong Dương vội vàng ôn nhu đỡ lấy nàng.

Mấy thái giám cùng một số cung nữ lúc này mới chú ý tới Phong Dương, tất cả đều ngớ người, nghi hoặc nhìn Phong Dương, cung nữ kia cùng với cung nữ tỏa ra hàn khí đáng sợ hồi nãy là cùng một người sao?

Uyển phi thấy mấy người bọn họ nhìn Phong Dương với ánh mắt ngỡ ngàng cùng nghi hoặc như vậy có chút không hiểu chuyện gì.

Phong Dương thấy đám người kia cứ nhìn nàng chằm chằm như vậy, liền không vui, ánh mắt sắc bén liếc xéo đám người kia một cái, nhưng tay đỡ Uyển phi lại ấm áp cẩn thận, đối với gương mặt kiều diễm lại lạnh tựa như băng sương kia thật khác nhau một trời một vực. Đám người bị ánh mắt như dao găm liếc qua, ai nấy cũng mồ hôi ướt đẫm sau lưng, trên trán cũng có không ít mồ hôi chảy dài trên má, một số cung nữ do định lực yếu, cả người không ngừng run rẩy, cúi thấp đầu, không dám nhìn thẳng vào Phong Dương. Uyển phi thấy một màn này chỉ cảm thấy buồn cười, thật may định lực của nàng mạnh nên mới không biểu lộ ra ngoài, Phong Dương này cũng thật là, ngay cả người bên cạnh hoàng thượng cũng bị nàng dọa đến như vậy, đúng là không chết sao?

Thái giám dẫn đầu cầm thánh chỉ, không dám nhiều lời, nói: " Uyển phi tiếp chỉ~~~ "

Giọng nói không hề mang theo khí thế uy hϊếp khi đọc chiếu dụ mà run run rẩy rẩy dường như vẫn còn đang sợ ánh mắt lúc nãy của Phong Dương.

Phong Dương trong lòng thầm khinh bỉ một câu, đối với Uyển phi thì luôn là vẻ mặt ôn nhu ấm áp, nhẹ nhàng đỡ Uyển phi quỳ xuống. Đám người kia thấy biểu hiện này của Phong Dương liền trợn mắt há mồm, chỉ cảm thấy bản thân nhất định là nhìn lầm rồi, một số cung nữ bị gương mặt kiều diễm mang theo sự ấm áp tựa như mặt trời tỏa sáng làm cho mặt mày đỏ bừng, ngượng ngừng si mê mà nhìn Phong Dương.

Uyển phi thấy đám cung nữ đỏ mặt nhìn Phong Dương như vậy, trong lòng liền sinh lên hỏa khí, nàng làm như lơ đãng liếc Phong Dương một cái, thấy vẻ mặt không quan tâm của Phong Dương hỏa khí trong lòng cũng giảm đi phần nào. Còn Phong Dương thì có chút bực bội, đọc thì đọc đi, ngớ người ra đó làm gì, không thấy Uyển phi còn đang quỳ sao? Phong Dương thoáng nhìn qua Uyển phi vẫn đang quỳ ở bên cạnh, thấy mặt nàng vẫn trắng bệch như lúc nãy, dù biết là giả bộ nhưng vẫn có chút không đành lòng, ngẩng đầu nhìn thẳng vào tên thái giám đang cầm thánh chỉ trên tay, ngữ khí lạnh lùng nói: " Công công, người đây là muốn Uyển phi quỳ tới ngày mai sao? "

" Khụ khụ " Thái giám kia bị ngữ khí lạnh lùng, đầy uy hϊếp của Phong Dương làm cho hai chân của hắn nhũn ra, không ngừng run rẩy, hắn đành phải cắn răng, gắng gượng làm cho mình thật bình tĩnh, nhưng cơ thể căn bản không nghe lời hắn, hai tay run run cầm thánh chỉ lên đọc: " Phụng, phụng…thiên thừa vận, hoàng, hoàng thưởng chiếu viết, Uyển phi Mộ Dung gia, thuở nhỏ dịu dàng nhu thuận, tài đức hiền minh, hành hợp lễ kinh, ngôn ứng đồ sử. Đảm, đảm nhiệm con cháu gia tộc, thăng quan tấn tước…địa vị cao nhưng không ỷ lại, tính khiêm tốn càng thêm vẻ vang. Lấy đức làm người, lấy thuận xử thế. Tài đức vẹn toàn, là mẫu mực của lục cung, bởi vì phản nghịch chế trụ ở Lâm Phương, nhưng lễ nghi cung thục, tiếng tốt đồn xa, thánh tình xem xét, chiếu cố ban thưởng, đặc biệt phục vị tứ cung, khen ngợi hiền đức, khâm thử~~~ "

Đọc xong, tên thái giám kia thật hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống, hắn ở trong cung nhiều năm, hắn cũng là người phụ trách đọc thánh chỉ hoặc truyền khẩu dụ của hoàng thượng, bởi vì điều đó nên hắn vẫn luôn mang trên mình dáng vẻ cao cao tại thượng, đứng trên nhìn xuống, thẳng giọng mà đọc thánh chỉ. Bây giờ thì sao, lời nói ấp a ấp úng như vậy thật khiến hắn cảm thấy thất thảm hại. Như thế nào lại bị một cung nữ dọa cho biến thành như vậy?