Phong Dương bước vào chính sảnh tiền điện, thấy một đống hỗn loạn dưới đất, nàng bất đắc dĩ lắc đầu, cúi người nhặt từng cái. Nhìn trên giấy tuyên thành nết chữ đầy đặn, bút lực trông có vẻ Uyển chuyển nhưng lại mạnh mẽ vô cùng, góc cạnh cũng rất rõ ràng, khéo miệng Phong Dương bất giác nâng lên, nụ cười quyến rũ mang theo một tia cưng chiều nho nhỏ mà ngay cả nàng cũng không biết. Đang nghĩ ngợi, phía sau một tiểu thái giám bước vào tiến lên, chào hỏi: " Vị tỷ tỷ này, người là cung nữ bên cạnh nương nương, loại chuyện vụn vặt này vẫn là để nô tài thay người làm là được rồi. "
Nụ cười trên môi tức khác biến mất, khắp người tỏa ra hàn khí lạnh lẽo, nàng tuy không hiểu rõ về minh tranh ám đấu trong cung nhưng không có nghĩa là không biết nhìn mặt thấu tâm, lời nói Uyển phi nàng hiểu, đương nhiên là phải phối hợp mà làm theo. Phong Dương liếc xéo tiểu thái giám một cái, sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt băng lãnh, nói: " Nương nương giao phó việc cho ta, làm sao ta lại không dám làm? "
Tiểu thái giám cảm nhận được nhiệt độ xung quanh càng ngày càng giảm, cả người đổ mồ hôi lạnh, hắn rất muốn bỏ chạy khỏi nơi này a, cung nữ trước mắt này thật đáng sợ, nhưng mà nhiệm vụ bề trên giao, không thể không hoàn thành được. Tiểu thái giám cắn chặt răng, trong lòng không ngừng cầu nguyện, nặn ra một nụ cười cứng ngắc, lắp bắp nói: " Vâng, vâng, tỷ tỷ nói đúng, tỷ tỷ nói rất đúng. Vậy nô tài giúp, giúp người nhặt những tờ giấy này lên. " Nói xong, nhanh chóng xoay người, cách xa Phong Dương một khoảng cách, rồi mới cúi người nhặt từng tờ lên.
Phong Dương cũng chẳng thèm để tâm đến hắn làm gì cho mệt não, tiếp tục công việc của mình. Sau khi đốt xong, nàng nhìn thấy tro không còn cháy nữa, mới bước ra ngoài, đuổi theo kiệu của Uyển phi.
Sau khi Phong Dương đi ra ngoài, tiểu thái giảm lảo đão ngã về phía sau, ngồi bệt xuống đất, thở phào nhẹ nhõm một hơi, may quá đi rồi, vừa này đúng là áp lực đến mức dọa người mà. Hắn từ trong tay áo rút ra một tờ giấy, phía trên đúng là chữ của Uyển phi, cười cười đem cất kĩ, đi ra ngoài tìm Dương Dĩnh.
Tiểu thái giám cứ tưởng rằng mình làm rất bí mật, không ai biết được, nhưng hắn sai rồi, trong lúc hắn lén lút nhét tờ giấy vào ống tay áo thì đã không qua được ánh mắt của Phong Dương. Phong Dương đuổi theo kịp kiệu của Uyển phi, liền thu lại hàn khí, trở lại làm một còn người ôn hòa thường ngày, dư quang nhìn thấy tiểu thái giám kia không biết lúc nào đã đi theo phía sau, khóe miệng nâng lên một nụ cười thâm ý. Các cung nữ đi bên cạnh thấy Phong Dương như vậy, liền đỏ mặt, thẹn thùng mà cúi đầu.
Lâm Phương Cát cách chỗ ở của phi tần trong hậu cung khá xa, cỗ kiệu đi khoảng một nén nhang mới tới Hướng Phượng Cung. Hướng Phượng Cung vẫn giống như khi nàng đặt chân tới thời đại này, thậm chí so với lúc đó càng thêm hoa lệ, xem ra là mới được tu sửa lại. Sửa lại cũng tốt, dù sao thì cũng coi là tẩy rửa cung điện đã dính bao nhiêu máu tươi của người vô tội.
Uyển phi vẫn như cũ, không vui không buồn, nhìn không ra cũng đoán không được trong nội tâm nàng đang suy nghĩ gì. Dựa theo thông lệ, hoàng thượng ban thưởng rất nhiều, cảm tạ hoàng ân, khen thưởng hạ nhân. Cung nữ thái giám lúc trước ở Hướng Phướng Cung đều không không thấy đâu, mà Phong Dương không cần nghĩ cũng có thể biết được bọn họ là đang ở chỗ nào rồi, hẳn là ở Diêm La Điện của lão Diêm Vương dưới Địa phủ rồi. Cũng bởi vì vậy phủ Nội Vụ đưa tới một nhóm cung nữ, thái giám mới. Uyển phi thấy, không nóng không lạnh nói vài câu, cùng cung nữ quản sử, thái giám quản sự tùy ý hàn huyên vài lời, lại giới thiệu Phong Dương với bọn hắn, sau đó để tất cả lui xuống, chỉ để lại Phong Dương một người thϊếp thân hầu hạ.
Phong Dương thấy Uyển phi bộ dáng mệt mỏi, uể oải không muốn nói chuyện, cũng không nói nhiều, thu lại khí thế, điều chỉnh hơi thở hòa vào không khí, làm mờ nhạt đi sự hiện diện của mình, không khác gì một người tàng hình, đây cũng là kiểu nhân vật nàng thích nhất. Lúc nàng theo phật tổ gia gia tu luyện, bài tập đầu tiên phật tổ dạy nàng là làm vệ sĩ riêng cho lão, mà để làm được cái chức vệ sĩ kia thì phải bắt buộc phải trở thành người tàng hình, để trở thành người tàng hình nàng đã phải luyện tập hà khắc mất hết một tháng trời mới có thể tự do điều chỉnh sự hiện diện của bản thân, cho nên, dù có đứng ba ngày ba đêm, nàng cũng sẽ không than lấy một câu.
Uyển phi ở một bên nhắm mắt dưỡng thần, thật lâu cũng không nói chuyện. Lúc này có tiếng người gõ cửa, Phong Dương qua mở, ngoài cửa là cung nữ quản sự, tên Xuân Phương. Xuân Phương tiến lên hành lễ nói: " Nương nương, bữa trưa đã chuẩn bị xong. "
Lúc này Uyển phi mới mở mắt, thân ảnh đầu tiên lọt vào tầm mắt nàng là Phong Dương, trong nháy mắt tất cả mệt mỏi liền hóa thành hư không, nàng vẫn như cũ là sủng phi độc nhất vô nhị, không ai sánh bằng. Uyển phi vươn tay, Phong Dương vội vàng đưa tay đưa tay đỡ nàng ra cửa, đi đến phòng dùng bữa.
Trên bàn bày hơn mười món ăn các loại làm Phong Dương phải tặc lưỡi một phen, thầm nói: Người trong cung cũng thật là phung phí mà, bày nhiều đồ ăn như vậy làm gì, một mình Uyển phi cũng đâu ăn hết được! Phong Dương đỡ Uyển phi ngồi xuống, còn nàng thì đứng ở sau lưng Uyển phi.
Uyển phi làm như lơ đãng nhìn Phong Dương một cái, thấy trong mắt nàng có một tia chán ghét lóe quá rất nhanh, không khỏi lắc đầu. Quỷ củ trong cung nàng đúng thật không hiểu, bất quá cái này cũng không gấp, nàng ấy thông minh như vậy, từ từ dạy là được.
Xuân Phương cùng một cung nữ khác tên Thanh Hương hầu hạ Uyển phi dùng bữa, Uyển phi cũng rất chậm nhưng cũng không nhiều. Sau khi ăn xong, mọi người thu dọn thức ăn. Phong Dương đỡ Uyển phi trở lại tẩm cung, Uyển phi khoát tay cho mọi người lui xuống, nhìn Phong Dương không nhúc nhích, nói: " Ngươi cũng đi ăn cơm đi. "
Phong Dương chỉ đợi mỗi câu nói này, nghe vậy liền vội vàng gật đầu, nhanh chân phong ra ngoài, đứng một chỗ vậy cũng chán, cuối cùng cũng có thể ra ngoài hoạt động gân cốt a~~
Chỉ trong một cái nháy mắt của mắt của Uyển phi, Phong Dương liền biến mất, chạy cũng thật vui vẻ nhỉ! Nàng cười cười, nhưng chỉ trong chốc lát, nụ cười trên môi đã biến mất không thấy đâu, mày dần dần nhíu lại, quanh đầu nhìn Hướng Phượng Cung quen thuộc, trong nội tâm nhất thời không nói được là cảm giác gì.
Vốn cho rằng kiếp này đều khó có khả năng trở lại đây, lúc trước hoàng thượng đã tuyệt tình như vậy, ai ngờ mới có hai tháng lại chuyển biến lớn như thế? Đây là may mắn sao? Không, may mắn này không phải may mắn bình thường, tự nhiên mà đến, nàng có cảm giác may mắn này là do Phong Dương mang đến cho nàng, điều này là có thể sao? Nếu là vậy, Phong Dương này rốt cuộc là ai? Nàng ấy có thân phận như thế nào?
Uyển phi cười khổ một cái, rốt cuộc là nàng bị sao vậy? Chuyện của Phong Dương nàng quan tâm làm gì chứ? Lại nghĩ đến chuyện trong cung, mặc dù tin tức nàng thu không nhiều bằng Liễu Cát, nhưng so với Liễu Cát lại thấu triệt hơn. Từ tin tức Liễu Cát mang đến, chuyện nàng phục vị đã là ván đã đóng thuyền, tâm an tĩnh hai tháng nay, giờ đây đã loạn cả lên. Tranh đấu trong cung nàng vẫn có thể ứng phó, nhưng làm người dù có cứng cỏi tới đâu cũng có lúc mệt, huống chi nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối, hai tay trói gà còn không chặt. Nếu như có thể, nàng thật sự nguyện ý ở trong Lâm Phương Các đến cuối đời. Có điều, nguyện vọng nguyên lai cũng chỉ là nguyện vọng, phi tần được sủng rồi thất sủng, đơn giản chỉ hai con đường có thể đi, hoặc là nghĩ biện pháp phục sủng, hoặc là chỉ có con đường chết. Người bên ngoài cũng sẽ không để nàng có cơ hội ẩn cư nơi đào nguyên. Hậu cung tranh đấu, cho tới bây giờ chỉ có sinh tử, không có thắng bại.