Chương 13: Tôi muốn xét nghiệm ADN, mới biết ông có phải ba tôi hay không.
Lệ Mạc Sâm trước sau đều không chút kiên nhẫn, lạnh giọng phân phó Hứa Đông, "Đem tiểu thiếu gia mang về."
"Tôi không đi! Ông dựa vào đâu đem tôi đi, ông nói ông là ba tôi, ông lấy ra chứng cứ ra đây!"
Cậu nhóc vừa thấy Hứa Đông lại muốn ôm mình, bắt đầu tay nhỏ cầm lấy ná, một cái tay khác liền sờ kẹo sữa.
Hứa Đông muốn đi lên bế cậu nhóc, nhưng cậu nhóc biết Tae Kwon Do, hai tay nắm thành quyền, chân ngắn nhỏ nhắm vào Hứa Đông đột nhiên tung một đá, tuy rằng còn nhỏ, không có lực sát thương gì, nhưng khí thế sát phạt quyết đoán kia lại cùng với ông chủ như cùng một khuôn mẫu..
Lệ Mạc Sâm mất hết kiên nhẫn, giật ná của con trai ném đi!
Cậu nhóc bị dọa sợ, liên tục cúi mặt xuống!
Lệ Mạc Sâm gương mặt lãnh đạm, túm lấy cậu nhóc liền xách lên, xách đến bên ngoài liền ném lên trên xe, đóng cửa xe xong trầm giọng trách cứ: "Ta nói con là con trai ta, thì con chính là con trai ta, đó là sự thật!"
Viện trưởng: "..."
Cô giáo: "..."
Hứa Đông càng là không biết phải làm sao, Lệ tổng sống lâu như vậy, sợ rằng đây là lần đầu tiên bị người như vậy đánh với nháo loạn như vậy, vẫn chỉ có con trai của anh.
Thoạt nhìn cái tính tình của cậu nhóc này, Lệ gia về sau cuộc sống hẳn rất náo nhiệt.
Ba đơn thân, nào có dễ dàng như vậy chứ..
Lúc trở về, cha con hai người đều mặt lạnh ngồi trên xe, không nói câu gì, cậu nhóc nhiều lần quay đầu nhìn lén Lệ Mạc Sâm, nhưng Lệ Mạc Sâm quá lạnh lùng, không có bất cứ biểu cảm gì cả.
Cậu nhóc rất không cao hứng, tay nhỏ gắt gao mà nắm chặt góc áo của mình, trên mặt đều viết "Tôi rất tức giận!"
Xe rốt cuối cùng cũng đi vào biệt thự cao cấp giữa sườn núi của Lệ gia, kiến trúc theo kiểu châu Âu, so với côi nhi viện thì đồ sộ xa hoa hơn không biết bao nhiêu lần.
"Xuống xe!" Lệ Mạc Sâm không dư thừa nói.
Cậu nhóc chính là bất động.
"Đừng để ba phải nói lần thứ hai!" Lệ Mạc Sâm tăng âm lượng lên.
"Ông muốn làm gì?" Cậu nhóc hoài nghi nói: "Thầy giáo có phải đem tôi bán cho ông không? Ông không thể sinh ra tôi được, ông mua tôi?"
Lệ Mạc Sâm đen mặt: "Ta có thể hay sinh ra con hay khônh, về sau con có thể tự mình hỏi mẹ con!"
"Còn nữa, ông lấy tiền ở đâu ra?" Cậu nhóc nhìn nhìn căn phòng, trên khuôn mặt nhỏ tất cả đều là chính nghĩa: "Vì sao ông có tiền nhiều tiền vậy? Hiện tại trong nước đang tẩy chay tín dụng đen, làm ăn phi pháp thì đến cục cảnh sát!"
Lệ Mạc Sâm muốn phát tiết, nhưng nhìn thấy cậu nhóc lời lẽ có vẻ chính đáng, vẫn là nhịn đi xuống: "Ta kiếm."
Cuối cùng, lại bồi thêm một câu: "Hợp pháp!"
Cậu nhóc vẫn như cũ cọ tới cọ lui không muốn xuống xe.
Mà lúc này, cổng biệt thự mở ra, một người phụ nữ trung niên khoảng 50 tuổi đi ra, bà ấy bảo dưỡng cực tốt, đây đúng là mẹ Lệ Mạc Sâm, Chu Tuyết Vân: "Mẹ nghe Tô Thanh nói tìm được rồi, đứa bé ở đâu? Mau cho mẹ nhìn xem, đứa bé sống ở bên ngoài năm năm có khỏe không?" Chu Tuyết Vân đầy mặt đều là lo lắng cùng kích động, nhưng là vẫn cứ mang theo một chút bất an: "Mạc sâm, đã kiểm tra thân phận đứa bé chưa?"
Lệ Mạc Sâm còn chưa nói gì, cậu bé đã tự đẩy cửa xe nhảy xuống!
Hừ!
Vứt bỏ mình năm năm, bây giờ tìm về còn nghi ngờ thân phận!
Cậu nhóc trên người còn ăn mặc áo hoodie, khuôn mặt nhỏ tinh xảo cực kỳ, quả thực cùng với Lệ Mạc Sâm không có gì khác mấy.
"Không cần, là con trai con." Lệ Mạc Sâm cảm thấy không cần thiết phải xác nhận lại, riêng gương mặt này đó là chứng cứ uy quyền nhất.
Nào ngờ lần này cậu nhóc không làm gì cả! Suốt dọc đường đi, cậu nhóc cẩn thận quan sát qua cái vị gọi là ba kia, hắn quả thực cùng mình quá giống, cậu dù sao cũng là một đứa trẻ, đã tin anh thật sự là ba mình, nhưng mà sơ đã nói với mình, cần đề phòng kẻ tâm cơ!
Vì thế cậu nhóc lại nói: "Chúng ta cần thiết phải xét nghiệm DNA, tôi muốn xác định ông có phải là daddy của tôi không, bằng không tôi bây giờ sẽ về côi nhi viện!"
Cái gì?
Chu Tuyết Vân sững sờ ở tại chỗ!
Bây giờ đột nhiên xuất hiện cháu trai bảo bối, bà còn có chút lo lắng về huyết mạch, giờ đây vừa thấy nhóc con này cùng với con trai khi còn nhỏ, vô cùng giống nhau!
Lệ thị gia tộc nhận lại huyết mạch, là việc đại sự. DNA này trong mắt mọi người là chứng cứ đáng tin nhất, là sự tất yếu.
Thu thập mẫu xét nghiệm DNA, Lệ Mạc Sâm đem cậu nhóc giao cho mẹ, liền rời khỏi biệt thự, đi giải quyết việc công ty.
Đêm cùng ngày, Lệ Mạc Sâm có về nhà.
Đêm đã khuya.
Lệ Mạc Sâm đi vào phòng của con trai, phát hiện cậu nhóc còn chưa ngủ. Đẩy cửa đi vào, nhìn vào giường cậu nhóc nói: "Nếu sợ tối, đêm nay ba cùng ngủ với con."
Tiểu gia hỏa cuộn tròn ở trên giường, chăn nhỏ che kín người, cuộn giống một con nhộng.
Lệ Mạc Sâm ưu nhã cởi bỏ áo khoác tây trang, cởi nút áo sơmi, đi rửa mặt.
Hai mươi phút sau, anh nằm ở bên cạnh cậu bé, duỗi tay tắt đèn bàn, nghe thấy tiếng tiểu cậu nhóc nhích tới nhích lui, Lệ Mạc Sâm xem qua: "Sao thế?"
"Nếu.." Tây Bảo do dự một hồi, mới đủ dũng khí nói: "Nếu ông không phải daddy của tôi thì làm sao bây giờ?"
Lệ Mạc Sâm sửng sốt một chút, nếu không phải?
Anh hiện tại đã cảm thấy Tây Bảo chính là con mình. Hai người giống nhau như đúc, đặc biệt là ánh mắt cực kỳ giống chính mình khi còn nhỏ.
Mọi người đều nói, trên thế giới này hồn nhiên nhất chính là ánh mắt trẻ thơ, lúc này ánh mắt nho đen của Tây Bảo không chớp nhìn chằm chằm chính mình, Lệ Mạc Sâm từ trước đến nay trái tim cứng rắn thế nhưng bắt đầu mềm đi..
"Đừng nghĩ bậy." Lệ Mạc Sâm vươn tay có chút cứng đờ, gượng gạo ôn nhu sờ sờ đầu Tây Bảo: "Đi ngủ sớm một chút đi."
"Nếu ông không phải daddy của tôi, tôi liền về côi nhi viện, về sau làm một người giống ông." Tây Bảo rốt cuộc vẫn một đứa trẻ, cậu bé có thể nhạy bén cảm giác được Lệ Mạc Sâm kỳ thật không phải người xấu, cậu chui vào chăn nhỏ, trở mình nhỏ giọng nói: "Kỳ thật tôi có một chút thích ông, ông lớn lên rất giống daddy của tôi.."
Ngực Lệ Mạc Sâm có một loại cảm giác khó có thể miêu tả được, một đứa trẻ từ nhỏ lớn lên ở côi nhi viện, cậu bé rất hiểu chuyện, nhưng cũng nhất định sẽ mong muốn có ba mẹ.
Lệ Mạc Sâm nằm ở bên cạnh Tây Bảo, hoàn toàn thức cả đêm!
* * *
Hôm sau.
Lệ Mạc Sâm đưa cậu nhóc đi rửa mặt rồi cùng nhau rời đi biệt thự.
Mới làm cha, Lệ Mạc Sâm còn chưa kịp thích ứng như thế nào để đủ tư cách làm ba, anh đi ở phía trước cậu nhóc chạy ở phía sau, không cẩn thận một chút đều có thể sẽ ngã.
Thời gian mỗi sáng của Lệ Mạc Sâm vẫn như cũ rất bận rộn, ngồi trên xe không hề buông bỏ công việc, gián tiếp làm cho dọc đường đi hai cha con không hề nói chuyện.
7 giờ 20 phút, di động của Lệ Mạc Sâm bỗng vang lên.
Anh ấn nút nghe. "Lệ tổng, kết quả giám định DNA mười phút trước đã đưa đến văn phòng của ngài." Tô Thanh nói.[/CREDITS]