Chương 12: Ông giỏi thì trèo lên đây!
Tô Thanh cầm một tá tư liệu trong tay đặt ở trước mặt Lệ Mạc Sâm: "Đúng vậy, đứa bé đã tìm được rồi."
Hứa Đông trên mặt lộ ra vẻ vui sướиɠ, tìm được con trai của ông chủ rồi, có nghĩa là vận mệnh của mẹ đứa bé đã được ông trời chú định!
Người phụ nữ đã sinh con cho ông chủ, ông chủ làm sao cho phép cô ấy kết giao người đàn ông khác..
Một giây sau Lệ Mạc Sâm ngay lập tức buông bút máy trong tay xuống, cầm lấy tài liệu trên bàn nhanh chóng lật xem.
Tô Thanh tóm tắt quá rình lớn lên của đứa nhỏ một cách chi tiết nhất: "Tiểu thiếu gia từ nhỏ bị vứt bỏ ở Châu Âu trước cửa một côi nhi viện, lần trước lão gia cho ngài bức ảnh trên tờ báo Châu Âu kia, là lúc viện trưởng côi nhi viện mang theo bọn nhỏ đi trên đường nhặt rác bị chụp được, vừa lúc tin tức được đăng tải xã hội đặc biệt quan tâm, tiểu thiếu gia tự tin tươi cười lộ ra gương mặt. Sau đó chúng ta cho người điều tra ảnh chụp năm đó, video giám sát bên ngoài phong cảnh trong ảnh, phát hiện cameras chụp được côi nhi viện mang đứa nhỏ đi lên chiếc xe kia, trên xe có ghi tên côi nhi viện nên tìm được tiểu thiếu gia."
"Bởi vì tiểu thiếu gia là người Trung Quốc, cho nên một năm trước đã bị đưa về côi nhi viện Trung Quốc nuôi dưỡng, đứa nhỏ hiện tại ở côi nhi viện thị trấn Tương Hải, chúng ta mỗi năm đều sẽ tới quyên góp tiền ở côi nhi viện này."
Lệ Mạc Sâm thân hình cao lớn từ bàn làm việc đứng lên, tay cầm lấy áo khoác cùng chìa khóa xe, biểu tình nghiêm túc: "Bây giờ Hứa Đông cùng tôi lái xe qua đó."
"Vâng!"
Thị trấn Tương Hải cách thành phố Kinh Hải không xa, lái xe gần một giờ đồng hồ là tới.
Thành phố Kinh Hải là một thành phố lớn, mà thị trấn Tương Hải phụ thuộc vào thành phố Kinh Hải, là một thị trấn cửa ngõ nhỏ.
Vừa rồi nhận được điện thoại Tô Thanh thông báo, côi nhi viện sớm đã quét tước vệ sinh sạch sẽ, viện trưởng tự mình nghênh đón khi Lệ Mạc Sâm tới.
"Lệ tiên sinh, tiểu thiếu gia ở chỗ này rất ngoan ngoãn nghe lời, nó rất thông minh lanh lợi.."
Viện trưởng côi nhi viện kinh sợ, không ngờ đến, đứa trẻ sống năm năm ở côi nhi viện nhưng là con trai bảo bối của người đàn ông độc thân Lệ Mạc Sâm!
Cả nước không ai không biết đây chính là người quyền quý nhà giàu số một!
Ba chữ Lệ Mạc Sâm này, ý nghĩa là vô tận tài phú cùng tôn vinh tối cao!
Bọn thế mà lại thu dưỡng tiểu thiếu gia Lệ gia.. Viện trưởng côi nhi viện lau mồ hôi lạnh, đứa nhỏ này tuy rằng mới năm tuổi, nhưng mà đã nói thành thạo ba ngôn ngữ, chỉ là đứa trẻ kia ngày thường ít nói, vốn dĩ có một phu nhân danh môn ở thị trấn Tương Hải muốn nhận nuôi, nhưng đứa nhỏ này không muốn. Cho nên cũng đành phải từ bỏ.
Hiện tại xem ra, ít nhiều lúc ấy may không mang đứa nhỏ cho đi.
"Viện trưởng, xin hỏi tiểu thiếu gia ở nơi nào?" Hứa Đông đứng ở cạnh Lệ Mạc Sâm hỏi, lời ít mà ý nhiều: "Đưa chúng tôi đi gặp một chút."
"A, vâng.."
Viện trưởng dẫn theo đoàn người của Lệ Mạc Sâm đi vào bên trong.
Côi nhi viện cũng không tính là lớn, lầu một là phòng học, lầu hai là phòng sinh hoạt chung, lầu 3 mới là phòng ngủ.
Viện trưởng mở cửa, phòng không lớn, nhưng ấm áp sạch sẽ, giường nhỏ, tường có chút cổ kính, trên bàn sách bày biện thành hàng chỉnh tề.
Lệ Mạc Sâm đi vào, nhìn thấy trên bàn có một tập giấy trắng, trên tờ giấy trắng có mục là: Yêu cầu bạn nhỏ hãy vẽ ra tưởng tượng của bản thân về gia đình hạnh phúc.
Tiểu gia hỏa bút còn đặt lên bàn, trên tờ giấy trắng, lại sạch sẽ.
Lệ Mạc Sâm lập tức nhíu mày, ở ngực có một loại cảm giác kì lạ.
Có một cô giáo tới nói với viện trưởng cái gì đó, viện trưởng liền đồng ý, quay lại nói với Lệ Mạc Sâm: "Lệ tiên sinh, tiểu thiếu gia ở bên ngoài dạo chơi, nếu không ngài ở chỗ này chờ một chút, tôi đi gọi nó tới?"
"Không cần." Lệ Mạc Sâm đi ra, Hứa Đông vội đuổi theo.
Phía sau côi nhi viện mặt cỏ xanh biếc, còn có một cái hồ nhân tạo nho nhỏ.
Như thế nào đều nhìn không thấy bóng dáng đứa bé đâu.
"Tiểu thiếu gia đi đâu rồi?" Viện trưởng nhìn quanh một vòng.
Lệ Mạc Sâm nhíu mày.
"Bang!"
Chớp mắt, một viên đá hung hăng mà nện ở trên giày da đắt tiền của Lệ Mạc Sâm.
Mọi người đều đại kinh thất sắc, vội vàng nhấc đầu xem..
Một cái bóng người nho nhỏ đang ngồi trên chạc cây, trong tay giơ một cái ná nhỏ, từ trong túi lại lấy ra một cái công cụ gây án khác, nhắm ngay Lệ Mạc Sâm..
Hứa Đông định chử một câu nhưng lại thấy công cụ gây án kia lại là một viên kẹo sữa!
Hứa Đông có chút dở khóc dở cười!
"Tiểu thiếu gia, cậu như thế nào lại trèo cây? Mau xuống đây, mau xuống đây, trên đó quá nguy hiểm.." Viện trưởng bị dọa không nhẹ, đây chính là con trai Lệ Mạc Sâm đó!
Tốt nhất đừng xảy ra chuyện gì, cô đảm đương không nổi!
"Tây Bảo, mau xuống đây, sao lại lên đó?" Một cô giáo mang theo nước trái cây chạy tới: "Mau xuống đây, ba con tới đón con về nhà.."
Lúc đi đường cô giáo nói cho cậu biết, cậu không phải cô nhi, cậu có ba, ba ba cậu tới đón cậu về nhà.
Nhưng Tây Bảo không để mình bị quay vòng vòng như vậy.
Năm năm qua, có rất nhiều người nói muốn làm ba mẹ của cậu.
Tây Bảo còn ở trên cây, híp một con mắt nhìn Lệ Mạc Sâm, lúc này người này.. Cùng mình lớn lên rất giống nhau, quả thực chính là bản phóng đại của cậu!
"Tây Bảo, con mau xuống đây.."
Cậu bé đột nhiên mở miệng, nói, "Nếu là ba tôi, thì ông treo lên đây!"
"..."
Sắc mặt Lệ Mạc Sâm quả nhiên trầm xuống, nhìn bản sao thu nhỏ của mình ngồi vắt vẻo ở trên cây, anh nén cơn giận xuống trầm giọng nói: "Xuống đây!"
"Trừ khi ông lên đây!"
"Tây Bảo nghe lời.. Mau xuống đây, có chuyện gì cô cùng con nói chuyện.."
Tiểu gia hỏa ánh mắt cảnh giác.
Lệ Mạc Sâm cảm thấy thằng nhóc này rất giống chính mình khi còn nhỏ, kiệt ngạo khó bảo, tâm lý chống đối vô cùng nghiêm trọng, thích chống đối mọi người!
Cha con hai người lần đầu tiên gặp mặt chính là giằng co!
Lệ Mạc Sâm nắm giữ sinh tử mạch máu của một tập đoàn, tây trang giày da, thân phận tôn quý, trước mặt mọi người leo cây loại chuyện này với anh mà nói trong thế giới này là điều không thể xảy ra.
Nghĩ đến điều này, Hứa Đông thấp giọng nói, "Lệ tổng, nếu không tôi lên đem tiểu thiếu gia bế xuống dưới?"
"Đừng để nó bị thương!"
Thân thủ của Hứa Đông rất tốt, thoắt cái đã trèo lên, thằng nhóc đó chân ngắn nhỏ còn muốn chạy trèo lên trên.
Hứa Đông tốn rất nhiều sức lực, rốt cuộc cũng đem tiểu thiếu gia an toàn ôm xuống dưới.
"Trèo cây ông cũng không dám, còn nói ông là ba tôi!"
Nhóc con vừa đặt chân xuống đất, chân ngắn nhỏ hướng Lệ Mạc Sâm chạy tới, ôm lấy chân dài của Lệ Mạc Sâm mà đá.
Ba cậu sao lại vứt bỏ cậu năm năm mặc kệ không hỏi..
Lệ Mạc Sâm sắc mặt xanh mét mà đứng ở tại chỗ, nhẫn nại đứng đó nhìn thằng nhóc phát tiết, không biết sao khi thấy đứa trẻ này có gương mặt như đúc cùng một khuôn với anh, trong lòng anh luôn rấy lên một loại cảm giác mềm lòng.
Đặc biệt là ánh mắt đứa nhóc này, có một loại quật cường, cực kỳ giống chính anh khi còn nhỏ..
Đây là con anh! Phía sau, viện trưởng trợn mắt há hốc mồm, vội vàng giải thích, "Lệ tiên sinh, tiểu thiếu gia ngày thường không có như thế này.. cậu ấy rất hiểu chuyện.." [/