Mommy Đắt Giá, Daddy Tổng Tài Sủng Lên Trời

Chương 15: Mommy không cần con sao?

Chương 15: Mommy không cần con sao?

Lệ Mạc Sâm bỏ qua công việc buổi sáng, chuyên tâm chăm sóc Tây Bảo, Tô Thanh đã trở lại còn mua cho cậu nhóc một đống những món đồ chơi cao cấp, cậu nhóc hiển nhiên cũng rất có hứng thú.

"Dì ơi, cái linh kiện này đặt ở chỗ nào?" Lúc Tây Bảo ở côi nhi viện không có chơi qua những món đồ chơi xa hoa như vậy, đối với cậu mà nói những món đồ chơi này còn quá mới mẻ, cậu nhóc cầm quyển hướng dẫn cẩn thận nghiên cứu.

"Đưa ba xem." Lệ Mạc Sâm lấy linh kiện từ tay Tây Bảo, liếc mắt qua sách hướng dẫn một cái, đem linh kiện chuẩn xác đặt ở phần đầu của xe lửa: "Ở bên này."

"Oa! Daddy thật là lợi hại!" Tây Bảo trừng lớn mắt, mặt đầy ngạc nhiên: "Vì sao ba mới xem một cái đã biết?"

"Bởi vì ba là daddy của con." Lệ Mạc Sâm xoa xoa đầu cậu nhóc: "Trừ mấy món đồ chơi, còn muốn gì nữa không?"

Nghe vậy, Tây Bảo đột nhiên ôm món đồ chơi bất động, cúi thấp đầu, tựa hồ nghĩ đến cái gì đó, rồi sau đó nụ cười thỏa mãn trên mặt đột nhiên dần dần biến mất.

"Xảy ra chuyện gì?" Lệ Mạc Sâm đã nhận ra cậu nhóc không vui: "Con nói là được rồi, ở trong phạm vi của daddy đều sẽ làm cho con."

"Vâng.." Tây Bảo tựa như có chút không xác định, cậu nhóc ngẩng đầu lên, ngước đôi mắt to nhìn Lệ Mạc Sâm, thanh âm có chút sợ hãi: "Daddy, con muốn hỏi.. mommy của con ở đâu?"

Khuôn mặt anh tuấn của Lệ Mạc Sâm đột nhiên có chút cứng đờ, trong đầu xẹt qua khuôn mặt Giang Vãn..

Người phụ nữ kia, gần đây dường như vẫn luôn đang tìm mọi cách tránh anh.

"Daddy?" Tây Bảo thấy daddy không nói lời nào, giống như đang ngẩn người, liền vươn năm ngón tay ở trước mặt anh quơ quơ.

Lệ Mạc Sâm hồi qua thần lại, miệng lưỡi bình đạm: "Mẹ con sinh con ra liền đi rồi."

"Đây là có ý gì?" Tây Bảo sửng sốt một chút, thanh âm có chút nhỏ: "Mommy không cần con sao?"

Lệ Mạc Sâm vốn dĩ định nói ra, nhưng lại thấy Tây Bảo nhìn chằm chằm vào mình, trong mắt to thậm chí có chút nước mắt mong manh, cái miệng nhỏ lại mím chặt thành một độ cung quật cường, đúng là rất giống biểu cảm của Giang Vãn, Lệ Mạc Sâm lại sửa miệng nói: "Không phải."

"Vậy, mommy còn muốn con đúng không?" Tây Bảo mắt lấp lánh sáng lên, nháy mắt lại vui vẻ lên, "Vậy, mommy ở đâu?"

"Mẹ con.." Lệ Mạc Sâm cùng Tây Bảo ngồi ở trên sô pha, nhìn chằm chằm cặp mắt hồn nhiên to tròn của Tây Bảo, anh đột nhiên giống như chơi xấu cố ý nói, "Mẹ con thực ra rất ngốc, có một lần đi ra ngoài lạc đường, nên lạc mất cả con."

"A.." Tây Bảo vẻ mặt mờ mịt.

Mommy bị ngốc, lạc đường?

"Được rồi, trước hết con tự chơi một lát nhé, daddy gọi điện thoại hỏi một chút về vấn đề trường học cho con." Lệ Mạc Sâm đứng lên, lại xoa xoa đầu Tây Bảo.

"Vâng." Tây Bảo rất là ngoan ngoãn, chỉ là trong lòng lại như bị một cái tay nải lớn đè xuống, mommy của cậu ở nơi đâu? Đi lạc sao..

Đi lạc là còn có thể tìm được mommy sao?

Thoạt nhìn, cậu bé muốn ghi nhớ mommy đi lạc của cậu nhiều hơn một chút.

"Đúng rồi, Tây Bảo.." Lệ Mạc Sâm đi tới cửa, lại nhớ tới một chuyện: "Con thích tên gọi nào không?"

"Thích cái tên nào sao?" Tây Bảo ngồi ở trên sofa, nghiêng đầu nhỏ, giống như đang tự hỏi một hồi, nhưng cũng không lâu lắm: "Bằng không cứ gọi là Lệ Tây đi, mọi người đều gọi con là Tây Bảo.."

"Lệ Tây?" Lệ Mạc Sâm thấp giọng đọc một lần.. Lợi tức?

Anh nhăn mày: "Không được, tên này không dễ nghe, con bây giờ đã không phải là Tây Bảo của côi nhi viện, con là con trai của Lệ Mạc Sâm ta, là người thừa kế của tập đoàn Thịnh Kinh, tên phải có khí phách một chút, có ngụ ý đặc biệt."

Tây Bảo còn nhỏ, cậu bé còn không biết tập đoàn Thịnh Kinh rốt cuộc có bao nhiêu huy hoàng..

Cậu nhóc ngây thơ mờ mịt, cậu nhóc chỉ nghe thấy một câu, con là con trai của Lệ Mạc Sâm ta..

Lệ Mạc Sâm đứng tại chỗ, đột nhiên nói: "Lệ Giang Hữu."

"Hửm?" Tây Bảo không phản ứng kịp.

"Tên của con, Lệ Giang Hữu." Lệ Mạc Sâm lúc này rất vừa lòng: "Gọi là Lệ Giang Hữu đi."

"Lệ Giang Hữu.." Tây Bảo nắm xe lửa đồ chơi, bĩu môi: "Không dễ nghe nha, ngụ ý ở đâu chứ?"

"Hữu là trời cao che chở, ý là được che chở." Lệ Mạc Sâm kiên nhẫn trả lời cậu bé.

"Vậy Giang thì sao?" Tây Bảo dĩ nhiên có chỗ không tính là vui vẻ, cái này từ Giang này, cậu cũng không biết nói có cái ngụ ý gì.. Thậm chí có chút buồn nôn.

Tay mở cửa của Lệ Mạc Sâm đột nhiên cứng đờ một chút, "Giang" ý là cái gì?

Giang Vãn..

Trong đầu đột nhiên hiện ra khuôn mặt của Giang Vãn, cặp mắt trong suốt lông mi cong cong, lúc tươi cười, ôn nhu ấm áp..

Lệ Mạc Sâm trong lòng có một loại cảm giác quái dị, phảng phất có cái gì đó ở ngực vỡ vụn, anh mở cửa, nói với Tây Bảo: "Buổi chiều Tô Thanh sẽ đưa con đi xem trường học, chuẩn bị cho tốt."

"Cạch!"

Cửa đóng lại, daddy đi ra ngoài, cũng không có giải thích cho cậu "Giang" là cái ý gì.

Tây Bảo bẹp bẹp miệng.

Tây Bảo ở phòng nghỉ trong văn phòng của Lệ Mạc Sâm chơi món đồ chơi.

Lệ Mạc Sâm trở về bàn làm việc của mình, ngẩng đầu nhìn xuyên qua vách ngăn pha lê nhìn Tây Bảo chuyên chú chơi đồ chơi, khuôn mặt Giang Vãn ở trong đầu anh trước sau đều vứt đi không được.

Anh không biết năm đó Giang Vãn lúc sinh ra con trai là thời điểm nào.

Cũng không biết Giang Vãn rốt cuộc là như thế nào mà hạ quyết tàn nhẫn như vậy, đem Tây Bảo còn đỏ hỏn ném tới côi nhi viện dị quốc tha hương.

Vì sao thà rằng đem Tây Bảo đưa đi, cũng không muốn đem Tây Bảo giao cho Lệ gia? Điều kiện của Lệ gia có thể cho Tây Bảo cuộc sống đủ đầy.

Một cậu bé tưởng như có cuộc sống trong nhung lụa, lại sinh sống trong hoàn cảnh bị cuộc sống bức bách mà lớn lên. Nhớ tới Tây Bảo mấy năm nay chịu quá nhiều khổ cực, một đứa trẻ còn nhỏ như vậy lại một mình lớn lên ở nước ngoài, tới tận một năm trước mới được đón về côi nhi viện trong nước, cuộc sống lang bạt như vậy, một đứa trẻ như vậy không nên phải chịu đựng những điều ấy.

Cho nên hiện tại Tây Bảo cũng hiểu chuyện hơn hẳn, thậm chí cũng phá lệ không có cảm giác an toàn, Lệ Mạc Sâm không thể quên được lúc mới nhìn thấy Tây Bảo, Tây Bảo ánh mắt cảnh giác.. Làm anh đau lòng.

Lệ Mạc Sâm hít một hơi thật sâu, gọi điện thoại cho Tô Thanh: "Giúp tôi điều tra một chút về tin tức Giang Vãn xuất cảnh năm năm trước."

"Vâng!" Tô Thanh đồng ý, lập tức liên hệ người bạn là quản lý xuất nhập cảnh, không đến một lát, Tô Thanh liền trả lời: "Lệ tổng, Giang tiểu thư năm năm trước cũng không có bất kỳ tin tức xuất nhập cảnh gì, thậm chí, Giang tiểu thư cũng không có bất kỳ quốc gia thị thực nào."

Lệ Mạc Sâm được nghe cái câu trả lời này, càng nhiều câu hỏi hiện lên trong đầu..

Nếu Giang Vãn căn bản không có xuất ngoại mang con trai đưa đi, như vậy, Tây Bảo như thế nào lại lớn lên ở nước ngoài?

Là ai giúp Giang Vãn đem con trai đưa đi?

Lệ Mạc Sâm nhíu mày: "Đem thông tin liên lạc với côi nhi viện Tây Bảo lớn lên cho tôi."

"Vâng, Lệ tổng." Miệng lưỡi của tổng giám đốc nghiêm túc lạ thường, Tô Thanh không dám hỏi nhiều, vội kiểm tra sau đó gửi tới di động của Lệ Mạc Sâm.

"Đinh!"

Trên màn hình di động của Lệ Mạc Sâm hiện ra một dãy số nước ngoài.

Lệ Mạc Sâm ngồi ở trước bàn, chau mày, sự việc giống một khắc như là biến thành một cuộn chỉ rối.

Mà cái dãy số kia, có không cho anh một chút manh mối nào?

Lệ Mạc Sâm khôi phục tâm tình, gọi tới dãy số bên kia, bên kia rất nhanh tiếp nhận điện thoại là một người đàn ông trung niên, viện trưởng côi nhi viện.

Viện trưởng thật sự vui mừng vì Tây Bảo tìm được ba, Tây Bảo là đứa bé khôi ngô nhất mà ông ta từng gặp qua, cũng là cậu bé hiểu chuyện nhất, thông minh nhất, ông ta có chút không ngoài ý muốn.

"Vậy ông có nhớ rõ lúc trước là ai đem Tây Bảo đưa tới côi nhi viện không?" Lệ Mạc Sâm nói ra vấn đề mình muốn biết nhất.

Bên kia lão viện trưởng nhớ lại một lúc: "Xin lỗi, tôi không biết là ai, đó là đêm trước lễ Giáng Sinh, côi nhi viện đóng cửa sớm, nhưng ngày hôm sau tôi rời giường từ sớm vì bọn nhỏ chuẩn bị quà tặng, liền thấy được bên ngoài có một đứa trẻ được bọc chăn bông ở cửa côi nhi viện, khuôn mặt nhỏ của nó đều bị lạnh đỏ lên, quá đáng thương, tôi liền ôm nó về, đáng tiếc camera ở cửa côi nhi viện của chúng tôi hỏng rồi. Tôi đăng tin, nhưng cũng không có người nhận đứa bé đáng yêu này.."

Lệ Mạc Sâm cúp điện thoại, về chuyện Tây Bảo như thế nào lại xuất hiện ở nước ngoài, giống như biến thành một câu đố..