“Trong mỗi chúng ta, thậm chí ngay cả những người ôn hòa nhất. Đều có một loại khát khao tồi tệ, hoang dã và vô luật.”
– Plato –
***
Hôm nay, Mark mang theo bạn trai tới Thượng Hải.
Lâm Tịch cũng vừa từ Anh quốc – sau khi tới nơi Cao Hi Nguyệt vĩnh viễn say giấc, đau lòng phát tiết hồi lâu rồi mới quyết định trở về.
Ngô Cẩn Ngôn lái xe tới sân bay đón ba người. Vô cùng sảng khoái nói: “Mọi người vừa vặn hạ cánh để chuẩn bị chúc mừng sinh nhật em phải không?”
Mark phá lên cười: “Sinh nhật em? Ngày nào tháng nào? Sao tôi chẳng có ấn tượng gì nhỉ?”
“Thật không ngờ…” Ngô Cẩn Ngôn phẫn hận chỉ chỉ tay vào Mark. “Thầy đừng cậy có honey ở đây mà đè đầu cưỡi cổ em và Lâm lão sư.”
Đoạn, cô còn kéo Lâm Tịch về phía mình.
Người bạn trai của Mark cũng vui vẻ cười: “Học trò của Mark… sau này liền trở thành học trò của tôi phải không?”
“Tùy chú thôi, Mavis.” Ngô Cẩn ngôn nhún vai.
Sau khi mọi người đem vali cất lên xe, cả bốn chính thức mở tiệc tương ngộ.
Ngô Cẩn Ngôn đương nhiên cũng gọi Tần Lam tới.
Cô muốn chân chính giới thiệu rằng… trải qua ngần ấy năm tương tư, cô rốt cuộc cũng nhận được sự hồi đáp từ nàng rồi.
***
Thời điểm phục vụ giúp Tần Lam mở cửa bước vào, Mark hơi huýt sáo.
“Yan, trông nàng càng lúc càng mỹ lệ.”
“Đó là điều đương nhiên.” Ngô Cẩn Ngôn cười, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh. “Tiểu Phong, lại đây.”
Tần Lam hướng mọi người chào hỏi, sau đó cầm theo túi xách ngồi xuống cạnh cô.
Lâm Tịch nhìn nụ cười trên môi tiểu nữ hài.
Thật tốt, vì con bé cuối cùng cũng có thể nhoẻn miệng cười một cách vô tư như thế.
***
Mark hôm nay tâm trạng phi thường cao hứng. Bởi vậy hắn liên tục rót rượu, rót tới mức bạn trai phải bất lực vỗ trán mà thốt lên rằng: “Lạy chúa, em thậm chí còn không chừa cho tôi chút mặt mũi nào hết…”
Ngoại trừ Mark say khướt, còn có học trò Ngô Cẩn Ngôn cũng ngà ngà say. Cô nhìn Mark, sảng khoái nói: “Ai bảo thầy cậy bạn trai? Em cũng có bạn gái đây này.”
Tần Lam cúi đầu nhấp một ngụm trà, hoàn toàn trong trạng thái mặc kệ đứa trẻ kia làm càn.
“Bạn gái? Bạn gái nào?” Mark lè nhè thách thức. “Với cái tính khí của em, ai dám yêu em?”
Ngô Cẩn Ngôn bĩu môi, đột nhiên ngã vào lòng nàng, hai má đỏ ửng ngẩng đầu hỏi: “Dì là bạn gái của con đúng không?”
“Ân.” Tần Lam thừa nhận. Ánh mắt lấp lánh tia sủng nịnh.
“Hahaha…” Tiểu nữ hài vòng tay ôm lấy nàng, thậm chí còn hướng ngực nàng dụi dụi. “Mark, thầy nghe chưa? Dì ấy thừa nhận rồi. Hơn sáu năm, con đã được nghe câu thừa nhận rồi.”
Đương nhiên trong bầu không khí ngập tràn hạnh phúc này. Chẳng ai biết từ đầu đến cuối, chỉ có Lâm Tịch là thản nhiên đóng vai khán giả.
Nàng đứng dậy nói: “Mọi người cứ tiếp tục, tôi ra ngoài một lát.”
***
Hứng đầy nước rồi vỗ thật mạnh lên mặt.
Chẳng hiểu lý do gì… nước mắt của nàng liên tục nhỏ xuống.
“Lâm Tịch, ngươi điên à? Ngươi sao thế này?” Lâm Tịch chống tay lên thành bồn. Dùng sức cắn thật mạnh đôi môi.
“Lâm Tịch.” Đột nhiên, sau lưng nàng vang lên tiếng gọi.
Lâm Tịch lau vội nước mắt, ngẩng đầu xoay người nhìn.
Thời điểm bốn mắt chạm nhau, nàng thoáng giật mình thốt lên: “Tiền bối…”
“Tôi còn tưởng bản thân nhìn nhầm, thì ra đúng là em.” Người phụ nữ trước mặt rút trong túi ra khăn tay rồi đặt vào tay nàng. “Em không sao chứ? Trông em thật tiều tụy.”
“Em…”
“Cao Hi Nguyệt vẫn đối xử tệ bạc với em ư?” Người đó hỏi.
“Không… Hi Nguyệt chị ấy…” Nhắc tới vết thương đã khắc sâu vào lòng. Lâm Tịch nấc nghẹn. “Chị ấy mất rồi…”
Nhận được câu trả lời, người phụ nữ trước mặt nàng kinh ngạc: “Bao giờ? Tại sao?”
Lâm Tịch lắc đầu, tỏ ý chị đừng nên tiếp tục hỏi nữa.
Qua một lúc, sau khi cảm thấy bản thân đã bình tĩnh lại, nàng mới hé môi lên tiếng: “Còn chị, Tây An, sao chị lại ở đây?”
Lý Tây An đáp: “Dạo này tôi đang cùng đối tác ở Thượng Hải ký hợp đồng thu âm. Với lại có một buổi giao lưu cùng các bạn nhỏ tại trung tâm âm nhạc.”
Lâm Tịch gật đầu: “Vậy… em đi trước nhé. Về phần khăn tay… em sẽ giặt sạch rồi trả lại cho chị.”
“Chờ đã tiểu Tịch.” Lý Tây An nắm lấy cổ tay nàng.
Lâm Tịch khẽ run.
“Em có thể cho tôi một cuộc hẹn được không?” Chị gần như thành khẩn. “Tôi đã để lỡ em quá lâu rồi. Năm đó… đáng lẽ tôi nên quyết tâm sớm hơn.”
Biết không thể cứ đứng ở đâ dây dưa mãi thế này. Cho nên Lâm Tịch nhỏ giọng thỏa hiệp: “Chị để em đi đã. Em sẽ liên lạc với chị sau.”
Lý Tây An cũng thôi không làm khó nàng. Chị buông tay, rồi lặng lẽ nhìn theo bóng lưng đơn bạc đang dần khuất xa.
***
Ôm theo tiểu nữ hài xiêu xiêu vẹo vẹo tới xe riêng. Tần Lam đem cô ấn vào trong, sau đó nói với Lâm Tịch.
“Cảm phiền chị đưa Mark và bạn trai của anh ấy về giúp tôi. Đây là chìa khóa xe của Cẩn Ngôn.”
“Tôi biết rồi, sáng mai tôi sẽ trả.”
Thời điểm Tần Lam vươn tay mở cửa, Lâm Tịch bỗng cất lời: “Tần Lam.”
Nàng xoay người nhìn.
“Nếu đã quyết định cùng Cẩn Ngôn yêu đương, làm ơn hãy chịu trách nhiệm với con bé. Bởi vì Cẩn Ngôn yêu em, thậm chí coi em hơn mạng. Tôi chỉ là người ngoài cuộc, không có quyền can dự vào chuyện của hai người, cho nên tôi chỉ muốn nói với em như vậy thôi.”
“Tôi biết.” Nhàn nhạt nhả ra hai chữ. Tần Lam khóe môi hơi cong lên. “Cảm ơn vì chị đã nhắc nhở, Lâm Tịch, lái xe cẩn thận.”
“À… còn nữa… tôi cũng thành tâm mong chị sớm sẽ tìm được bến đỗ của đời mình. Đại tỷ chắc sẽ không hy vọng chị chật vật như hiện tại đâu.”
Lâm Tịch gật đầu, sau đó cầm theo chìa khóa rời đi.
***
Ngô Cẩn Ngôn ngồi trong xe phi thường bình ổn. Hai tay đặt trước bụng, ánh mắt mông lung nhìn thẳng về phía trước.
Tần Lam sau khi yên vị tại ghế lái mới phát hiện ra điểm bất thường.
“Con không sao chứ? Dì trông con hình như muốn…”
“Vâng, muốn nôn.” Ngô Cẩn Ngôn phẩy phẩy tay. “Nhưng tạm thời có thể chịu đựng được, tiểu di, chúng ta mau về thôi.”
“Con chắc là mình sẽ chịu được chứ?”
“Đương nhiên rồi, cái lần dì khiến con thất tình, con còn uống gấp ba lần như hôm nay.”
Rượu vào liền ăn nói thành thực như vậy…
Tần Lam lại gần giúp tiểu nữ hài cài dây an toàn, sau đó thuận tiện ngẩng đầu hôn nhẹ lên môi cô.
“Sau này sẽ không còn những chuyện như thế nữa.”
Ngô Cẩn Ngôn tựa tiếu phi tiếu, cũng thôi mở lời.
Ngày đăng: 31.07.2019
Tác giả chơi trong lo sợ: Ối thiên địa ôi thế là hết tháng 7 rồi 😭😭 15 ngày nữa đi học rồi =)))))))
Thoi nha, tối nay hong có chương mới nên mọi người đừng chờ mị nha~