Thân Yêu [Lam Ngôn]

Chương 65: Tôi Đến Để Yêu Em

“Yêu không chỉ là một danh từ – nó là một động từ. Nó không chỉ là cảm xúc – nó là sự quan tâm, chia sẻ, giúp đỡ, hy sinh.”

– William Arthur Ward –

***

Tần Lam chờ Ngô Cẩn Ngôn tắm xong rồi cùng nhau nằm xuống giường, tiểu nữ hài một thân sảng khoái đã tỉnh táo không ít.

Để nàng gối đầu lên cánh tay mình, qua một lúc đắn đo, rốt cuộc Ngô Cẩn ngôn cũng quyết định hỏi: “Tiểu Phong, nếu hiện tại con nói con sẽ không bỏ qua cho bà ngoại. Dì có hận con không?”

Tần Lam nhìn cô, thoáng kinh ngạc: “Con muốn làm gì?”

“Có tội phải trả.” Ngô Cẩn Ngôn đôi đồng tử vô tiêu cự. “Con chỉ muốn bà ngoại trả lại việc đã cướp đi ba mẹ con bằng cách ngồi tù thôi. Con sẽ không gϊếŧ người, mặc dù con có thể làm thế.”

“Cẩn Ngôn… con đừng làm dì sợ…”

Nghe đứa trẻ kiên quyết nói dứt câu. Tần Lam cái ôm đối với cô dần gia tăng lực đạo.

Nàng làm sao chấp nhận được chuyện người mình vừa mới tiếp nhận vài ngày… hiện tại lại hướng mình đầu hoài tống bão*?

*Đầu hoài tống bão: Ôm ấp yêu thương nhưng trong đầu lại toan tính những chuyện khác.

“Cẩn Ngôn, đừng trả thù. Nghe lời dì, đừng trả thù, được không?” Nàng khẩn khoản cầu xin cô.

“Vì sao?” Ngô Cẩn Ngôn trầm giọng. “Dì đang đứng về phía bà ngoại?”

Tần Lam liên tục lắc đầu.

Nàng đương nhiên không đứng về phía mẹ mình. Bởi nàng hiểu rõ thế nào là thiên đạo, thế nào là công lý.

Thế nhưng nàng sợ, nàng sợ nếu như để Cẩn Ngôn quyết tâm trả thù, con bé có thể làm ra loại chuyện kinh thiên động địa tới mức nào…

Với tính khí của Cẩn Ngôn, mặc dù ngày thường vô cùng ổn trọng. Tuy nhiên một khi sự tức giận đã đạt đến cực hạn, con bé chắc chắn sẽ gây án mạng như vừa mới nói.

Thấy nàng đau khổ ôm chặt lấy mình, Ngô Cẩn Ngôn vô thức vươn tay vuốt ve khuôn mặt của ái nhân.

Ngần ấy năm yêu nàng, coi nàng là tín ngưỡng.

Bị kẹt giữa tình yêu cá nhân và thù hận của cha mẹ. Cô thực sự cảm thấy chính mình hiện tại thật sự quá mức vô dụng.

***

Lâm Tịch bước vào quán cà phê của một người bạn đồng niên tại học viện âm nhạc.

Thời điểm trông thấy nàng, Lý Tây An nhanh chóng vẫy tay: “Lâm Tịch.”

Người bạn đồng niên cũng vô cùng cao hứng: “Này, lâu lắm rồi cậu mới tới đây thăm mình đấy. Nếu không nhờ An tỷ hẹn, cậu chắc chắn sẽ vứt mình ra sau đầu phải không?”

“Dạo này công việc ở công ty lẫn học viện đều nhiều, cậu phải thông cảm cho mình chứ?” Lâm Tịch vỗ vỗ lưng nàng. “Con cái cũng lớn cả rồi, thế nhưng cậu lúc nào cũng giống hệt tiểu hài tử.”

“Hài tử thì cũng là bạn cùng phòng của cậu suốt 3 năm trời nha.” Người bạn đồng niên giả bộ nổi giận.

Lâm Tịch lắc đầu cười: “Thôi, như cũ cho mình một tách Blue Mountain. Tây An, chị đã gọi đồ uống chưa?”

Lý Tây An lên án: “Chị gọi rồi, bất quá Mạc Tịnh Dương này không chịu đứng dậy pha cho chị.”

“Người ta đang cao hứng vì được gặp chị và tiểu Tịch mà.” Mạc Tịnh Dương bĩu môi. “Thôi, hai người tiếp tục nói chuyện đi. Để tôi tự tay pha đồ uống cho hai người, mất công tôi bị khiển trách.”

Dứt câu, cả Lâm Tịch và Lý Tây An đều không khỏi bật cười.

***

“Khăn tay của chị này. Em đã giặt sạch và hong khô rồi.”

Từ trong túi xách lấy ra khăn tay của Lý Tây An, Lâm Tịch nhỏ giọng nói.

Chị nhìn nàng thật lâu, tựa hồ trở về những năm tháng khi còn cùng nhau chung đυ.ng tại học viện âm nhạc…

Trong ấn tượng của Lý Tây An. Cô bé Lâm Tịch là một người phi thường trầm mặc. Dường như nàng luôn tách biệt với cả thế giới, và chỉ nở nụ cười với duy nhất một người – Cao Hi Nguyệt.

Lần đầu tiên hợp tác song tấu. Lý Tây An phát hiện ra trên cổ tay phải của Lâm Tịch có một vết thương.

Nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là vết thương ấy rõ ràng là do dùng dao lam cứa vào.

Lý Tây An hoảng sợ gắt lên: “Học muội, Uông lão sư rất coi trọng em. Sao em lại tự thương tổn cơ thể mình cơ chứ?”

Lâm Tịch chẳng hề quan tâm dáng vẻ tức giận của chị. Trái lại rất thản nhiên đáp: “Chị lo tốt phần việc của mình đi.”

Thế là, tâm hồn nghệ sĩ kiêu ngạo của Lý Tây An, lần đầu tiên bị đâm thủng.

Chị đã ghét Lâm Tịch một thời gian dài. Cho tới khi tốt nghiệp học viện và tới Bắc Kinh hoạt động, vô tình nghe được một vài tin tức về nàng.

Mọi người nói… Lâm Tịch là lesbian, nàng yêu đơn phương một vị bác sĩ tâm lý rất nhiều năm. Thậm chí phải dùng hai từ điên cuồng để hình dung.

Mọi người nói… người trong lòng của Lâm Tịch đối xử với nàng rất tệ. Chẳng những không tiếp nhận tình yêu của nàng, mà còn thường xuyên bạo hành, ngược đãi nàng.

Lý Tây An đã từng dõi theo Lâm Tịch, trong tất cả các chương trình có nàng tham gia.

Cứ như vậy thêm vài năm, chẳng biết từ khi nào, liền âm thầm rơi vào lưới tình.

Chỉ là Lý Tây An không đủ can đảm để thổ lộ. Đúng vậy, chị sợ rằng bản thân sẽ thua Cao Hi Nguyệt – sợ rằng bản thân sẽ thua người con gái mà Lâm Tịch dùng cả đời để yêu.

Và nay, Cao Hi Nguyệt đã chết.

Đáng lẽ chị phải vui mừng mới phải, vui mừng vì rốt cuộc Lâm Tịch cũng được giải thoát khỏi đống đổ nát đáng sợ đó.

Thế nhưng, Lý Tây An đã đau lòng.

Phải, chị đau lòng vì không nỡ chứng kiến cảnh Lâm Tịch lầm lũi. Giống như vài ngày trước, khi gặp lại nàng. Nàng một thân đơn bạc cúi đầu khóc nức nở.

Lý Tây An hận Cao Hi Nguyệt. Cô ta có trái tim của Lâm Tịch, có toàn bộ sự tấm chân tình của em ấy. Song cô ta lại nhẫn tâm phản bội và làm tổn thương em.

***

Mắt thấy Lý Tây An đăm chiêu thật lâu. Lâm Tịch đành mở miệng: “Tây An, bao giờ chị trở về?”

“Chắc là ngày mai, hoặc ngày mốt.” Chị cười. “Nhưng lỡ gặp em rồi, chị lại cảm thấy quyến luyến không muốn rời khỏi Thượng Hải.”

Lâm Tịch im lặng.

“Tiểu Tịch, Cao Hi Nguyệt không còn nữa. Chẳng lẽ em vẫn muốn tiếp tục chờ đợi nàng ư?” Lý Tây An vẫn là ngăn không được mà cất tiếng hỏi.

“Em chẳng biết nữa. Dù sao năm nay cũng gần bốn mươi rồi. Quá muộn để bắt đầu lại.” Nàng vừa đáp vừa nhấp một ngụm Blue Mountain do Mạc Tịnh Dương tự tay pha.

Thật ngon.

***

Lý Tây An mơ màng ngắm dung nhan tinh tế của Lâm Tịch.

Đoạn, chị dùng hết can đảm, tuôn một tràng:

“Thực ra vẫn chưa hề muộn đâu.”

“Bởi vì còn tôi vẫn luôn chờ em.”

“Lâm Tịch, tôi đến để yêu em.”

Ngày đăng: 01.08.2019

Nãi siêu cấp sủng nhân vật: Đặc điểm chung của fic này là gì? Không sai, chính là ai cũng đang dùng hết mình để yêu.

Bất quá… sự hết mình đôi khi đổi được ngọt ngào, cũng có đôi khi chẳng đạt được kết quả.

Lâm Tịch, nhân vật gây thương nhớ của chúng ta. Tuy thất bại với Hi Nguyệt, nhưng rốt cuộc cũng tìm được Tây An thực lòng yêu mình rồi.

Đầu tháng, tiểu Lâm Tịch, Nãi yêu con rất nhiều =))) ❤