Thân Yêu [Lam Ngôn]

Chương 63: Thương

“Khi một người phụ nữ đang nói. Hãy nghe điều nàng nói qua đôi mắt của nàng.”

– Victor Hugo –

***

Ngồi trong phòng họp, Tần Lam nội tâm chẳng khác nào đang ngồi trong lò bát quái.

Cẩn Ngôn nói nàng là con riêng?

Tại sao con bé lại biết điều này?

“Phó tổng, cô không sao chứ?” Vị đồng nghiệp ngồi bên cạnh tốt bụng hỏi thăm, khi trông thấy sắc mặt nàng càng lúc càng trở nên tái nhợt.

“Tần Lam.” Tần Liễm ra hiệu cho bên trình chiếu ngừng phát. Từ trên bục đứng nhìn xuống, hắn cũng không khỏi lo lắng cho nàng.

“Tôi cảm thấy không khỏe, xin phép mọi người.” Hướng Tần Liễm và mọi người khom lưng, Tần Lam hốt hoảng cầm theo tài liệu bước ra ngoài.

Nàng nhất định phải làm rõ.

Nàng không thể ngồi yên trong trạng thái sự thật về thân thế của mình đang lởn vởn ngay trước mắt mình được.

***

Thời điểm Tần Lam dùng tốc độ nhanh nhất để lái xe tới biệt thự của Tần Lạc Uyên, thì Ngô Cẩn Ngôn đang ngồi xếp bằng trên sofa. Trước mặt là sấp tài liệu mật.

Có vẻ như cô vẫn đang chờ nàng.

Nghe tiếng chuông cửa, Ngô Cẩn Ngôn chậm rãi đứng dậy bước ra mở.

“Tiểu Phong?”

Trên khuôn mặt vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành thoáng ẩn hiện nét kinh ngạc: “Sao dì tới sớm như vậy?”

“Dì chờ không nổi.”

Đây là lần đầu tiên, Tần Lam xuất hiện trước mắt cô trong trạng thái thiếu kiên nhẫn.

Xem chừng nàng rất để tâm rồi – Ngô Cẩn Ngôn lòng đầy chua xót. Song cũng gật đầu, nghiêng thân tránh qua một bên để nàng tiến vào.

Tần Lam đương nhiên trông thấy tập tài liệu ngay ngắn nằm im trên bàn, như thể đang chờ đợi chính tay nàng mở ra khám phá.

“Là chúng sao…?” Thanh âm nàng khẽ run.

“Vâng.” Ngô Cẩn Ngôn bất vi sở động đáp. “Chúng gồm kết quả xét nghiệm ADN của dì và ông ngoại. Còn có cả bài báo viết về cái chết của cha ruột dì. Tóm lại, khoảng thời gian này con sẽ để dì một mình. Con ở trên thư phòng chờ dì.”

Nói đoạn, cô trực tiếp sải bước rời đi.

***

Ngồi trong thư phòng, cố gắng dỏng tai lên lắng nghe từng động tĩnh. Tuy nhiên, Ngô Cẩn Ngôn lại chẳng hề thu được bất cứ loại thanh âm than khóc hay đập phá nào.

Chỉ là chừng mười mấy phút sau, Tần Lam xuất hiện.

Khóe môi nàng mơ hồ rỉ máu do tự cắn.

Từng giọt máu tươi chảy dọc theo da mặt trắng nõn xuống tận dưới cằm. Thoạt nhìn vô cùng quỷ dị.

“Tiểu Phong.” Ngô Cẩn Ngôn kinh ngạc từ trên ghế đứng dậy. Không khỏi sốt ruột muốn ra phòng khách tìm hộp cứu thương.

Thế nhưng, nàng đã vươn tay giữ cô lại.

Sau đó chủ động ôm chặt lấy cô, cúi đầu tựa lên vai cô khóc nấc thành tiếng.

Ngô Cẩn Ngôn thoáng sững sờ. Nhưng rồi cũng vỗ nhẹ lưng nàng: “Đừng khóc nữa, con biết sự thật luôn luôn rất khó để chấp nhận.”

“Từ khi nào?” Nàng nghẹn ngào. “Con biết mọi chuyện từ khi nào?”

“Con giống như dì, vừa mới biết cách đây không lâu mà thôi.” Ngô Cẩn Ngôn thở dài. “Tiểu Phong, chuyện bà ngoại lừa dối ông ngoại ngần ấy năm để giành tài sản, con đúng là nằm mơ cũng không thể ngờ.”

Tần Lam nghe xong, càng tủi thân khóc thảm hơn.

Nguyên lai, người ‘cha ruột’ của nàng tên Trình Vịnh, trước đây trong giới kinh doanh cũng coi như có chút tiếng tăm.

Thời điểm Tần Quốc mất đi người vợ đầu và nên duyên với Tuệ Mẫn – trong bụng bà sớm đã có thai Tần Liễm.

Vài năm sau, Tần Quốc cùng Trình Vịnh thời điểm đang vui vẻ hợp tác làm ăn. Tuy nhiên trên thương trường lại xảy ra tranh chấp với đối thủ. Kết quả, Trình Vịnh vì cứu ông nên đã trúng đạn tử vong.

Đó cũng là khi Tần Lam tròn bốn tuổi. Còn Tần Lạc Uyên thì đã gần hai mươi tư.

Có vẻ như… Tần Lạc Uyên sớm đã nghi ngờ thân phận của đệ đệ và muội muội mình.

Ấy thế nhưng nàng vẫn chấp nhận nuôi dạy Tần Lam, kể từ khi còn là tiểu cô nương, cho tới khi nàng gặp tai nạn và qua đời.

Thậm chí, nàng còn sẵn sàng giao cả công ty cho em gái.

Tần Lam thực sự không hiểu…

***

Ở trong lòng hài tử khóc một hồi lâu, bấy giờ nàng mới để ý máu từ khóe miệng và nước mắt của mình đã làm bẩn áo cô.

Ngô Cẩn Ngôn trái lại rất tự nhiên đáp: “Dì đỡ buồn là tốt rồi. Áo có thể đem đi giặt, vả lại… chúng đều thuộc về dì nên con không phiền đâu.”

“Cẩn Ngôn…” Tần Lam thấp giọng gọi.

“Ân?”

“Chẳng lẽ… con cứ tiếp tục chờ dì mãi như vậy ư?” Ruột gan nàng thắt lại. “Con rõ ràng biết dì không thể cho con hạnh phúc. Càng không thể cho con những thứ mà người trẻ tuổi các con cần. Được rồi, coi như dì chấp nhận con thì sao? Nhưng giữa chúng ta, cách biệt tuổi tác, cách biệt niên đại. Quá lớn, Cẩn Ngôn à.”

“Dì không cần dông dài nữa.” Ngô Cẩn Ngôn đột nhiên đặt tay lên hai vai nàng, buộc nàng phải đối mặt với mình. “Dì chỉ cần trả lời con, dì có yêu con không? Tiểu Phong, dì có yêu con không?”

Tần Lam chật vật né tránh ánh mắt cô.

Ngô Cẩn Ngôn cũng không muốn ép buộc nàng, đành buông thõng hai tay.

“Thôi. Nếu như hiện tại chưa phải lúc, thì con đành cam tâm tiếp tục chờ. Con biết hiện tại nói ra điều này có chút sớm. Tuy nhiên chỉ cần một ngày nào đó dì muốn cùng con nắm tay vượt qua nửa đời còn lại, thì con rất sẵn lòng. Bàn tay con luôn chờ dì, con vĩnh viễn là điểm tựa của dì.”

Không gian nhất thời chỉ còn lại tiếng nấc nghẹn của nàng…

Qua một lúc, Tần Lam bỗng cất lời.

“Dì thương con.”

Không phải yêu, mà là thương…

***

Ngô Cẩn Ngôn thực sự đã đứng hình.

Khi mà tiểu Phong một lần nữa ôm chặt lấy cô.

Nàng nói: “Tạm thời con hãy cho dì thêm thời gian để dì trải sẵn đường lui cho chúng ta có được hay không? Dì đảm bảo sẽ rất ngắn thôi. Dì nhất định sẽ nói yêu con.”

“Con…” Ngô Cẩn Ngôn kinh ngạc nhìn khuôn mặt đang gần mình trong gang tấc kia. Nội tâm cơ hồ cảm thấy như thể đang mơ.

Không. Cho dù thực sự là mơ, thì cô cũng không muốn tỉnh dậy nữa.

Công sức, thời gian, và cả nước mắt thống khổ. Tất thảy rốt cuộc cũng đều được đền đáp rồi.

“Tiểu Phong, con đã mất ngần ấy năm để chờ dì nói ra câu này. Hiện tại, dì để con chờ thêm chút nữa cũng không sao đâu.”

Ngày đăng: 30.07.2019



Nãi cute: Kháng chiến thành công. Tiểu nhạc công Ngô Cẩn Ngôn đã toàn thắng rồi =)))) Giờ thì chúng ta chuẩn bị bước sang giai đoạn mới ha =)))))

Chúc chư vị hưởng thụ và đọc truyện vui vẻ.

Thân yêu! =))))