Thân Yêu [Lam Ngôn]

Chương 60: To You

“Nhất định phải là duyên phận đặc biệt lắm mới có thể trở thành người một nhà.

Cô ấy yêu bạn nhiều.

Bạn phải yêu cô ấy nhiều hơn.

Cả hai mới có thể hạnh phúc.”

– To You / Phil Chang –

(Mị: Mị thực sự thích bài này lắm lắm lắm =)))) Cơ mà dịch tiếng Trung cũng cực lắm lắm lắm vì mị không biết nhiều ¯_(ツ)_/¯)

***

“Chúng ta chia tay đi.”

Một câu thốt ra, quả quyết tới độ chính Tần Lam cũng không thể ngờ bản thân mình lại có khả năng tuyệt tình đến thế.

Vương Đình sững người.

“Em vừa nói gì?” Hắn rõ ràng còn tưởng bản thân lãng tai. “Đang yên đang lành, vì sao em lại muốn chia tay? Anh sai ở đâu sao?”

“Vấn đề không phải do anh.” Nàng đáp. “Chỉ là tôi mệt rồi. Tôi nhận ra bản thân vẫn chưa thực sự thích hợp để cùng một ai đó yêu đương.”

“So với lý do này, anh cần một lý do chính đáng hơn.” Vương Đình không cam. “Hai chúng ta rõ ràng môn đăng hộ đối, em có cái gì, anh có cái đó. Những thứ em cần anh đều có thể đáp ứng được.”

“Anh không hiểu hay là không muốn hiểu?” Tần Lam đương nhiên không dễ chịu thua. “Tôi thừa nhận chúng ta môn đăng hộ đối, hơn nữa gia đình anh và gia đình tôi cũng coi như quen biết. Nhưng Vương Đình, khi ở bên cạnh anh, tôi không hề cảm thấy hạnh phúc. Hơn nữa anh hoàn hảo như vậy, phất tay một cái liền có cả tá người muốn theo anh. Vậy đi, chúng ta đừng tiếp tục dây dưa nữa, sẽ chỉ khiến cả hai mệt mỏi hơn thôi.”

“Em có chắc sẽ không yêu thêm một ai trong thời gian tới không?”

Thời điểm vừa mới đứng dậy, Vương Đình lập tức vươn tay giữ chặt cổ tay nàng.

“Từ trước tới giờ, tôi nói được, đều làm được.” Giằng khỏi tay hắn, Tần Lam sải bước rời đi.

Trước khi khuất dạng, nàng còn không quên bổ sung: “Vương Đình, tôi hy vọng giữa chúng ta có thể chia tay trong êm đẹp. Anh đừng làm khó tôi.”

***

Cách Tết nguyên đán chừng một tháng. Con gái rượu của tổng tài tập đoàn Hạ thị – cũng là lão bằng hữu của Ngô lão gia kết hôn.

Dựa vào sự gắn bó lâu năm giữa hai tập đoàn, cho nên Hạ tổng tới tận nhà mời gia đình Ngô lão gia tới dự đám cưới – bao gồm cả Ngô Cẩn Ngôn.

“Cẩn Ngôn, ta hy vọng con có thể đàn một khúc trong buổi lễ.” Hạ phó tổng cười đến phi thường vui vẻ nói với cô.

Ngô Cẩn Ngôn suy tính một chút, sau khi rõ ràng bản thân không thua thiệt gì mới gật đầu đáp ứng: “Dạ, con sẽ cố gắng hết sức. Chỉ mong mọi người đừng chê cười.”

“Ôi, hài tử khiêm tốn này. Nhạc sinh tốt nghiệp học viện âm nhạc Anh quốc sao có thể chê cười cơ chứ? Ta cảm thấy vinh hạnh còn không kịp, đúng không lão Ngô?”

Ngô lão gia tự hào gật đầu.

Cho nên, vào ngày đám cưới của đại tiểu thư Hạ thị, Ngô Cẩn Ngôn lần đầu tiên công khai biểu diễn sau khi tốt nghiệp và về nước.

Chỉ là cô không ngờ, Tần Lam cũng có mặt ở đây.

Ngồi cùng bàn với những vị lãnh đạo thuộc tập đoàn Tần thị. Nàng chống hai tay lên cằm, ánh mắt lẳng lặng dừng trên người cô. Dừng trên mỗi lần hai bàn tay cô lướt trên những phím đàn.

Bài hát Beautiful In White theo tiếng dương cầm du dương, cùng tân lang tiến về phía cha sứ.

Thẳng tới khi bản nhạc kết thúc, cũng là lúc tân nương chuẩn bị theo cha bước ra lễ đường.

Ngô Cẩn Ngôn nhận lấy mic từ tay nhân viên, cười nói: “Để chúc mừng Hiểu Quân tỷ kết hôn, em cũng muốn đóng góp thêm một bài hát. Chúc hai người vĩnh kết đồng tâm, bách niên giai lão.”

Hạ tổng và Hạ Hiểu Quân không hẹn mà hướng cô nở nụ cười.

Nhạc dạo qua đi. Ngô Cẩn Ngôn chầm chậm cất giọng hát:

“Anh ấy là tân lang của bạn.

Từ nay về sau sẽ là người đồng hành với bạn cả đời.

Mọi hạnh phúc khổ đau của bạn, anh ấy sẽ đều cùng bạn trải qua.

Cô ấy là tân nương của bạn.

Được người khác tin tưởng và giao phó cho bạn.

Bạn sẽ dành cả đời để chăm sóc cô ấy, cùng cô ấy chia sẻ mọi điều buồn vui.

Nhất định phải là duyên phận đặc biệt lắm mới có thể trở thành người một nhà.

Cô ấy yêu bạn nhiều.

Bạn phải yêu cô ấy nhiều hơn.

Cả hai mới có thể hạnh phúc.

Từ nay về sau bạn không còn một mình nữa

Bởi vì tất cả mọi chuyện đều đều là của “Chúng ta”.

Tình yêu bạn cho đi bao nhiêu, sẽ liền viên mãn bấy nhiêu…”

Hài tử này… nhập tâm tới độ nước mắt muốn rơi cả rồi.

Rõ ràng là một bài hát hạnh phúc đến thế, vì sao ngay cả tân lang tân nương, cùng khách khứa trong bữa tiệc toàn bộ đều không hẹn mà rơm rớm?

Nhìn theo cô gái vẫn còn đang bình thản hát. Tần Lam đương nhiên hiểu phần điệp khúc… Ngô Cẩn Ngôn chính là cố ý để nàng nghe thấy.

Bởi vì tại thời điểm đó, ánh mắt của cô toàn bộ đều đặt trên người nàng.

Nhưng chúng ta không thể… Cẩn Ngôn ạ.

***

Kết thúc tiệc cưới đã hơn 7 giờ tối. Ngô Cẩn Ngôn cầm theo áo khoác tiến về phía đại sảnh. Vừa vặn gặp Tần Lam đang đứng chờ tài xế.

“Tiểu Phong. Dì không đi cùng ông ngoại sao?”

Chậm rãi đứng sóng vai cùng nàng, cô khẽ lên tiếng hỏi.

Tần Lam thoáng giật mình, sau đó lắc lắc đầu đáp: “Ông ngoại con cùng ông nội con vẫn còn hàn huyên với các vị trưởng bối khác. Dì ở lại không tiện.”

“Vậy để con đưa dì về.” Đem áo khoác khoác lên đôi vai trần của nàng, Ngô Cẩn Ngôn híp mắt cười. “Đây là lần đầu tiên con trông thấy dì ăn mặc như thế này đấy. Đẹp lắm.”

Nghe cô gái chẳng hề ngần ngại cảm thán, Tần Lam thoáng đỏ mặt.

“Dù sao cũng là dự tiệc.” Nàng nhỏ giọng trả lời.

“Vương Đình đâu?” Ngô Cẩn Ngôn cắt ngang. “Dạo gần đây hắn vẫn đối xử tốt với dì chứ?”

Một câu hỏi, trực tiếp chạm tới nỗi lòng nàng.

Tần Lam vô tiêu cự nhìn về phía trước. Qua rất lâu mới mấp máy môi trả lời: “Dì đã chia tay rồi.”

“Chia tay? Tại sao? Hắn đối xử không tốt với dì?” Ngô Cẩn Ngôn nhíu mày.

“Không phải, là dì chủ động chia tay.” Nàng thở dài. “Chẳng hề hợp nhau, ở bên cạnh chỉ khiến bản thân cảm thấy nặng nề mà thôi.”

“Có lẽ dì sẽ sớm tìm được người nào đó thích hợp hơn.” Mặc dù trong lòng cảm thấy vô cùng mâu thuẫn, thế nhưng Ngô Cẩn Ngôn vẫn quyết định nói ra câu này.

Tần Lam trầm mặc.

Cô gái tìm cách đánh trống lảng: “Xe tới rồi kìa, con đưa dì về.”

“Còn áo khoác của con?”

“Con không sao. Với lại… con cũng không muốn quá nhiều người nhìn chằm chằm vào hai vai dì như vậy.”

Vỗ vỗ vai nàng. Ngô Cẩn Ngôn còn giúp nàng mở cửa xe.

Tần Lam xoay người nhìn cô. Muốn hé môi nói gì đó, song rốt cuộc chỉ quy thành một câu: “Con về nhà cẩn thận, nhớ nhắn tin cho dì.”

“Ân. Tạm biệt tiểu di.”

“Tạm biệt.”

Nhìn theo bóng chiếc xe rời đi. Ngô Cẩn Ngôn lẩm bẩm trong cổ họng: “Nếu như dì thực sự tìm được người mới, con sẽ lại tiếp tục chờ dì.”

Đây là duyên phận. Duyên phận cả đời.

Ngày đăng: 28.07.2019