“Sự thật thường là một thứ vũ khí công kích kinh khủng. Có thể dối trá, thậm chí gϊếŧ người. Với sự thật.”
– Alfred Adler –
***
Qua một khoảng thời gian kể từ khi Cao Hi Nguyệt rời đi. Lâm Tịch cũng dần trở lại với công việc.
Chỉ là vào một buổi sáng cuối hạ, nàng nhận được bức thư với nét chữ chẳng thể nào quen thuộc hơn nữa…
“Lâm Tịch.
Khi em nhận được bức thư này, có lẽ cũng là lúc tôi đã bình an đoàn tụ với vợ chồng Lạc Uyên tỷ tỷ. Em đừng lo lắng, cũng đừng quá đau lòng vì tôi. Bởi Lâm Tịch, tôi sẽ tạ lỗi với Ngạn ca, cũng như ở trên cao kia bảo hộ em cùng Cẩn Ngôn thật tốt.
Tôi thừa nhận một đời này của tôi, kì thực hoàn toàn thất bại.
Tôi làm vô số nhiều việc trái với lương tâm. Như phụ lòng em, bán đứng Ngạn ca, thậm chí còn dùng biện pháp tâm lý đối với hài tử…
Nhưng Lâm Tịch, sau hết thảy những việc tôi làm, tôi đơn giản chỉ muốn trợ giúp Lạc Uyên tỷ tỷ.
Tiểu Tịch, hiện tại tôi đã không còn nữa, cũng chẳng cần phải sợ bị ai nhòm ngó nữa. Cho nên, tôi sẽ tiết lộ cho em một bí mật.
Bí mật về toàn bộ vụ tai nạn của gia đình Cẩn Ngôn.
Về cả thân thế của Tần Lam và người nhà họ Tần.
Thực ra… Tần Liễm và Tần Lam, chính là con riêng của Tần phu nhân. Hay nói cách khác thì… bọn họ chẳng có quan hệ huyết thống gì với nhà họ Tần hết.
Trước khi tai nạn xảy ra vài hôm. Lạc Uyên tỷ tỷ đã nhờ tôi nếu như Cẩn Ngôn có thể sống sót, hãy thôi miên để khiến con bé quên đi ký ức. Cũng như quên đi hiện thực tàn khốc này. Bởi vì đây chính là cuộc tranh đấu nội bộ, và người ngã xuống để làm miếng đệm lót… không ai khác chính là vợ chồng Lạc Uyên.
Tiểu Tịch, tôi biết em sẽ rất bất ngờ trước bí mật này. Bởi vậy tôi chỉ xin em… hãy lựa lời khiến Cẩn Ngôn từng chút nắm rõ sự việc, đừng cùng một lúc nói cho con bé toàn bộ sự thật. Bởi con bé có thể sẽ gặp áp lực mà chết.
Tiểu Tịch, em thay tôi giúp Cẩn Ngôn trả thù đi, trả thù người phụ nữ Tuệ Mẫn đó. Trả thù để đòi lại sự oan ức cho hai mạng người. Đòi lại tuổi thơ thiệt thòi cho Cẩn Ngôn.
Trong thư phòng ở biệt thự vợ chồng Lạc Uyên tỷ, tại kệ sách sát với góc tường, ngăn thứ 6 có để một chiếc chìa khóa nhỏ. Em hãy dùng chiếc chìa khóa đó mở mật thất nằm sau kệ sách thứ ba bên trái. Bên trong chứa toàn bộ tài liệu về người phụ nữ Tuệ Mẫn. Bà ta mới là kẻ khởi xướng mọi việc.
Tôi tin tưởng em. Và xin lỗi vì đã khiến em lỡ dở một đời.
Tôi biết hiện tại tôi nói ra câu này cũng đã quá muộn.
Nhưng, tôi yêu em.
Tiểu Tịch, hãy sống thật tốt và luôn hạnh phúc.
Tôi yêu em.
Mặt sau bức thư tôi có để địa chỉ nơi tôi ngủ một giấc vĩnh hằng. Khi nào em đến, hãy cứ giống như trước đây. Mua tặng tôi một đóa bách hợp, em nhé!
Nguyệt.”
***
Gấp lại bức thư, run rẩy tới độ ngã ngồi về phía sau. Lâm Tịch hai mắt đẫm lệ ôm chặt lấy gối.
Vì sao hả Nguyệt? Vì sao mãi tới lúc ra đi, chị mới nói địa chỉ cho em?
Chị độc ác lắm. Hà cớ gì cứ luôn khiến em thương tâm như vậy?
Run rẩy cầm điện thoại lên gọi cho Ngô Cẩn Ngôn, nàng lại sực nhớ ra hôm nay cô đã theo Uông lão sư đi tham dự biểu diễn ở Bắc Kinh.
Nàng có nên gặp Tần Lam không? Nhưng trong bức thư Hi Nguyệt không nhắc tới việc để Tần Lam biết.
Hít sâu một hơi. Lâm Tịch vẫn quyết định soạn tin nhắn gửi cho Ngô Cẩn Ngôn.
[Lâm Tịch tiểu tiên nữ] Sau khi em diễn xong, lập tức xin phép Uông lão sư đặt chuyến bay sớm nhất trở về Thượng Hải. Tôi có việc quan trọng muốn nói với em.
***
Thời điểm Ngô Cẩn Ngôn đón nhận tràng pháo tay của khán giả. Mi mắt đột nhiên giật liên hồi.
Bỏ qua một bụng nghi hoặc mà bước vào trong cánh gà. Cô nhận điện thoại từ tay trợ lý của Uông lão sư.
Sau khi mở khóa, màn hình vừa vặn hiển thị tin nhắn của Lâm Tịch.
Ngô Cẩn Ngôn lập tức hướng nàng gọi lại.
“Lâm Tịch, có chuyện gì mà cô gấp gáp như vậy?”
“Diễn xong rồi?” Giọng nàng khàn khàn.
“Ân.”
“Trở về sớm một chút, đi đường chú ý giữ an toàn.”
Đem chuyện này nói với Uông lão sư, Uông lão sư cũng rất hào sảng đáp ứng cô. Thậm chí ông còn chi tiền mua vé máy bay.
Cho nên khi Ngô Cẩn Ngôn mang theo một thân phong trần xuất hiện trước cửa nhà Lâm Tịch. Vừa hay nàng cũng mở cửa toan muốn trông ngóng cô.
“Sao thế? Nhìn cô mệt mỏi lắm.” Ngô Cẩn Ngôn sờ sờ tóc nàng. “Chờ đã… cô đừng nói với em… Cao a di…”
“Ừ, chị ấy rời đi rồi. Hình như chị ấy rất hạnh phúc.” Rốt cuộc cũng có thể phát tiết. Lâm Tịch ở trong lòng cô khóc nấc thành tiếng. “Cẩn Ngôn… tại sao mãi tới khi chị ấy rời đi, chị ấy mới gửi địa chỉ cho tôi? Hại tôi tìm chị ấy vất vả mà chẳng thu được chút kết quả nào. Cẩn Ngôn, em nói xem, chị ấy thật xấu xa đúng không?”
Ngô Cẩn Ngôn không trả lời. Chỉ cảm thấy Lâm Tịch thật đáng thương.
Đúng vậy, dành một đời để yêu người. Rốt cuộc người lại chưa từng báo đáp.
“Đừng khóc nữa. Chẳng phải cô vẫn còn em đấy thôi.” Vốn không giỏi an ủi người khác. Cho nên những gì cô thốt lên, cũng chỉ có vậy.
Tuy nhiên vẫn có khả năng lay động Lâm Tịch.
Nàng nghẹn ngào nói với cô: “Đi, về nhà em một chuyến. Tôi có chuyện này muốn nói toàn bộ cho em.”
Mặc dù trong lòng ngổn ngang nghi ngờ, song Ngô Cẩn Ngôn vẫn đưa Lâm Tịch về nhà.
Làm đúng theo lời của Cao Hi Nguyệt, thành công đem mật thất trong thư phòng mở ra.
Ngô Cẩn Ngôn kinh ngạc: “Lâm Tịch, đây là gì?”
“Trước… em đọc cái này đã.” Lâm Tịch lấy trong túi xách lá thư tay của Hi Nguyệt đưa cho cô.
Bước vào trong mật thất. Nơi này cũng không đặt gì nhiều ngoài két sắt nặng nề đặt nơi góc phòng.
Tiến về phía két sắt, mặt trên của nó dán một tờ giấy note, mà nét chữ thuộc về Tần Lạc Uyên:
“Mật mã gồm sáu số 8, bên trong đã mã hóa dấu vân tay của Cẩn Ngôn.”
Lâm Tịch lùi qua một bên, để Ngô Cẩn Ngôn lại gần nhập mật mã rồi quét vân tay.
Cạch…
Tủ két sắt mở ra. Bên trong chứa một sấp tài liệu, tuy không quá dày nhưng cũng không quá ít.
“Những thứ này là gì?” Thoáng thấy dự cảm chẳng lành, Ngô Cẩn Ngôn nhàn nhạt hỏi.
“Em đọc bức thư sẽ rõ.”
Mất khá nhiều thời gian để Ngô Cẩn Ngôn có thể đọc xong nội dung dòng chữ…
Thời điểm gấp nó lại, trái với suy nghĩ của Lâm Tịch, cô chỉ lẳng lặng siết chặt tay phải. Ánh mắt mông lung nhìn về phía trước: “Em phải gϊếŧ bà ta.”
Chẳng hề quan tâm thân phận của Tần Lam, điều cô quan tâm lúc này chính là nữ nhân mình phải gọi là ‘bà ngoại’ ngần ấy năm, lại là kẻ đã xuống tay ám toán cha mẹ mình.
Phần đầu kịch liệt đau nhức, từng mảnh ký ức vỡ vụn dần xếp gần lại với nhau.
Ngày đó… qua khe cửa, thứ mẹ cô giơ lên là tờ giấy chứa kết quả xét nghiệm gì đó.
Cô hiểu rồi… hình như là do Tuệ Mẫn phát hiện ra chuyện nɠɵạı ŧìиɧ giữa mẹ cô và Cao a di, cho nên bà ta mới thừa cơ hội đe dọa và chèn ép. Mẹ cô vì muốn phản kháng, cuối cùng mới quyết định đào xới chuyện cũ và tìm được sự thật lừa dối kinh hoàng này.
Kết quả, Tuệ Mẫn đã gϊếŧ cả nhà cô hòng diệt khẩu.
Bởi số tài sản ông ngoại cô định chia cho Tần Liễm và Tần Lam…
“Lâm Tịch, nếu như tiểu Phong cũng biết việc này thì sao?”
“Em hỏi tôi… tôi cũng đâu biết hỏi ai?” Lâm Tịch thở dài. “Nhưng có lẽ nàng cũng chỉ là quân cờ của mẹ nàng mà thôi.”
Ngày đăng: 28.07.2019
Tác giả cute: Đừng gấp đừng gấp. Cũng đừng vội đắc ý nha chư vị =))) Tiếp tục theo dõi, kịch hay vẫn còn rất nhiều ¯_(ツ)_/¯