“Chúng ta lần đầu tiên hiểu cái chết khi nó chạm tay lên người chúng ta yêu thương.”
– Madame de Stael –
***
“Đã có ai từng nói với em rằng, khi em khóc, em đặc biệt rất đẹp hay chưa?”
Lâm Tịch ngẩng đầu nhìn Cao Hi Nguyệt đang dựa lưng vào thành giường. Thực sự, nàng chỉ biết im lặng nhìn cô thật lâu.
“Nhưng em không nên khóc. Đừng khóc nữa.” Hướng nàng nở nụ cười, cô tiếp tục nói. “Lúc nhỏ em thường rất nghe lời tôi. Bây giờ có tuổi rồi, chẳng lẽ lại muốn cứng đầu phản kháng, hửm?”
“Em không…” Lâm Tịch khẽ nức nở. “Chỉ là Hi Nguyệt… chị thực sự đang phải chịu đựng căn bệnh đó ư? Tại sao chị không nói với em sớm hơn…? Tại sao chị lại tìm cách rời xa em…?”
Cao Hi Nguyệt từ chối trả lời.
Qua một lúc, cô vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh giường, nói: “Đến, chúng ta cùng nhau ngủ trưa đi.”
***
Thời điểm Lâm Tịch tỉnh dậy. Bên ngoài trời đã chẳng còn lấy một tia ánh sáng.
Mà người nằm bên cạnh… cũng chẳng còn trông thấy dáng hình.
Cảm giác đau đớn quen thuộc từ lâu một lần nữa trở lại khiến nàng hoảng hốt ôm chặt lấy ngực trái.
“Ng…Nguyệt…” Lâm Tịch run rẩy gọi.
Không một ai trả lời.
“Nguyệt.” Vội vàng tới độ mặc kệ đôi chân trần. Nàng mở cửa phòng ngủ. Đi xung quanh nhà tìm kiếm bóng dáng Cao Hi Nguyệt.
Trống không.
Bởi vì Cao Hi Nguyệt đã lặng lẽ rời đi.
Lại đối xử với nàng như vậy.
Vì sao cứ luôn đối xử với nàng như vậy?
Khốn khổ ngồi sụp xuống đất. Lâm Tịch chẳng màng đến việc dáng vẻ của bản thân hiện tại có bao nhiêu phần thê thảm. Nàng hét lên thật lớn.
“CAO HI NGUYỆT. ĐỒ KHỐN.”
Em rõ ràng vẫn còn yêu chị. Rõ ràng vẫn còn rất nhiều chuyện muốn nói với chị.
Nhưng thế đấy.
Kết quả cuối cùng của một kẻ si tình. Chính là bản thân chỉ là trò chơi trong mắt người ta.
***
Ngô Cẩn Ngôn đã gọi điện cho Lâm Tịch rất nhiều lần. Thậm chí cô còn nghĩ rằng điện thoại của mình có thể phải đối mặt với nguy cơ cháy máy.
Rốt cuộc, người cô mong đợi cũng chịu trượt qua phần Đồng ý.
“Lâm Tịch, cô đang ở đâu? Cô đã đi đâu suốt cả ngày hôm nay?”
Thời điểm nghe thấy thanh âm của Ngô Cẩn Ngôn. Lâm Tịch òa lên khóc nức nở: “Cẩn Ngôn…”
“Cô đang ở đâu?” Ngô Cẩn Ngôn kiên nhẫn lặp lại câu hỏi.
“Ở nhà tôi…” Lâm Tịch nghẹn ngào. “Lúc sáng tôi và Hi Nguyệt đã gặp nhau. Hi Nguyệt chị ấy… bị ung thư giai đoạn cuối, Cẩn Ngôn à…”
Đầu dây bên kia trầm mặc.
Qua một lúc, Ngô Cẩn Ngôn mới lên tiếng nói: “Cô chờ đó, đừng đi đâu cả. Em sẽ qua với cô ngay.”
***
Mười tám tuổi. Ngô Cẩn Ngôn cuối cùng cũng có thể thành công trở thành chỗ dựa vững chắc cho Lâm Tịch.
Bởi vì khi trông thấy bộ dạng lê hoa đái vũ của nàng. Lòng cô bỗng như thắt lại.
Lâm Tịch ngồi một mình giữa phòng khách rộng lớn, toàn thân đơn bạc tự ôm lấy hai đầu gối. Nước mắt tựa trân châu từng giọt, từng giọt lăn dài xuống đôi gò má.
“Lâm Tịch.” Ngô Cẩn Ngôn lại gần, ngồi xổm xuống trước mặt nàng. “Ngẩng đầu lên nhìn em này.”
Lâm Tịch nghẹn ngào nhìn cô.
“Cao a di đã đi rồi?” Cô hỏi.
Nàng gật đầu, nức nở: “Giống như lần đầu tiên tôi nói với em. Khi tôi thức dậy, chị ấy đã không còn ở cạnh tôi nữa. Cẩn Ngôn… tôi vẫn còn rất nhiều chuyện muốn nói với chị ấy… Tôi…”
“Nín đi Lâm Tịch.” Ngô Cẩn Ngôn thay nàng lau nước mắt. “Lại đây, em ôm cô.”
Một cái ôm giữa hai tâm hồn cô đơn.
Cô hiểu rồi. Hiểu rằng vì sao chính mình có thể tha thứ cho Lâm Tịch dễ dàng như vậy rồi.
Bởi vì giữa cô và nàng lúc nào cũng tồn tại sợi dây liên kết vô hình. Sợi dây hàn gắn với nhau bởi sự tổn thương đến từ tình cảm.
Cả Ngô Cẩn Ngôn cô và Lâm Tịch nàng. Đều là những kẻ vì tình mà si.
***
“Chuyện này là thật?”
Tần Lam kinh ngạc nhìn Nghiêm Thế Nam.
“Thật.” Hắn gật đầu. “Ngày hôm qua Cao Hi Nguyệt có gọi cho tôi. Nàng nói bản thân sẽ không bao giờ động tới tiểu thư nữa. Với lại… nàng cũng sẽ từ bỏ Lâm Tịch, từ bỏ quá khứ.”
“Nàng sắp chết?”
“Ba tháng nữa.” Nghiêm Thế Nam thở dài. “Con người ấy mà, mãi tới lúc sắp gần đất xa trời, mới nhận ra những việc làm bất thiện của bản thân khi còn mạnh khỏe.”
Việc Cao Hi Nguyệt đột ngột xuất hiện, rồi lại đột ngột biến mất. Quả thực giống như cú tát mạnh vào tất cả mọi người.
Nɠɵạı ŧìиɧ, ám thị, và cả hai triệu nhân dân tệ trả nợ từ chỗ Lâm Tịch đổi lại. Cao Hi Nguyệt rốt cuộc còn âm thầm làm ra bao nhiêu việc?
“Chung quy nàng cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa.” Thở dài, Tần Lam day day thái dương. “Việc của chúng ta bây giờ là tiếp tục bảo vệ công ty này. Còn tôi thì tiếp tục ở bên cạnh và giúp Cẩn Ngôn tránh khỏi nguy hiểm.”
***
Thời điểm từ thang máy mật trong tập đoàn QW bước ra. Nàng nhận được cuộc gọi từ mẹ.
“Mẹ? Có việc gì không ạ?”
“Hôm nay con rảnh không? Về nhà ăn cơm được chứ? Tiểu Đình đang ở đây chờ con đấy.” Đầu dây bên kia, Tần phu nhân thanh âm thập phần cao hứng.
“Vương Đình? Anh ta tới nhà làm gì?”
Kì thực dạo gần đây, ý niệm chia tay của nàng dành cho người đàn ông đó càng lúc càng cao.
Nàng đã tự xác định với bản thân rằng. Mình đúng là không hề có tình cảm nào đối với anh ta.
“Hôm nay con bận lắm. Không được.”
Dứt lời, nàng vô cùng kiên định cúp điện thoại.
Thuận tiện tìm đến phần tin nhắn, Tần Lam dứt khoát gửi cho Vương Đình dòng chữ: “Tới nhà hàng lần trước chúng ta dùng bữa đi. Tôi có chuyện muốn nói với anh.”
***
“Tiểu Lam, đột nhiên sao lại muốn hẹn hò thế này? Em chờ anh lâu chưa?”
Vương Đình vừa tiến tới gần, vừa nhoẻn miệng cười thật tươi.
Tần Lam sớm đã gọi món. Chỉ chờ hắn đến và dùng bữa mà thôi.
“Cứ ăn trước đã. Tôi đói rồi.”
“Này, hôm nay trông em lạ lắm.” Vương Đình dù thế nào chăng nữa cũng là một nam nhân tinh tế.
Hắn rất tỉ mỉ đánh giá sắc mặt nàng.
“Vương Đình.” Tần Lam chán ghét thực sự. Ngăn không được mà bật thốt thành lời. “Chúng ta chia tay đi.”
Ngày đăng: 27.07.2019
Tác giả: Mị cảm thấy anh trai Vương Đình là nam phụ thảm nhất trong list fanfic của mị =)))) Hẹn hò chưa được vài tháng đã bị đá vô lý do.
Thôi, không sao đâu =))))
Còn nữa, tạm biệt Cao a di đẳng cấp. Chúng ta lại chuẩn bị đón trùm cuối thật sự và kết truyện. Yay ノ(・ω・)ノ