Chương 32:
Tinh....tinh....tinh....Bà hoa lại vội vàng chạy ra mở cổng.Thấy hai đứa về bà liền kéo cậu và hắn vào sân rồi nói :
-Hai đứa về rồi đấy à.Bác ở nhà cứ lo ngây ngấy.Bác gọi hai đứa mãi mà ko được.May quá hai cháu về chứ không chỉ có mình bác cũng chẳng biết làm thế nào nữa.
Cả hai với vẻ mặt khó hiểu.Chẳng hiểu có chuyện gì đang xảy ra.
Cậu hỏi với giọng lo lắng :
-Xảy ra chuyện gì vậy ạ?
Bà với khuôn mặt đầy nếp nhăn.Nay lại càng nhăn nheo hơn khi bà lo lắng.Bà cố gắng giải thích nhanh và dễ hiểu nhất :
-Chuyện là thế này.Sau khi hai cháu đi bố cháu uống nhiều rượu quá bác ngăn thế nào cũng ko được.Ông lấy hết tất tần tật rượu trong tủ ra uống sạch.Tự dưng ngã ầm ra sàn làm bác sợ quá vội dìu ông lên giường nghĩ mà ko hết.
Hắn với cậu vừa nghe tới đây vội vàng chạy vào lên phòng ông.Ông đang nằm trên giường mặt mũi đỏ ửng lên.Hơi thở khó khăn.Hắn hét lên gọi bà Hoa :
-BÁC HOA.MAU GỌI CẤP CỨU.
Bà cuống cuồng chạy lên phòng rồi nói :
-Bác gọi lúc nãy rồi.Chắc họ cũng gần tới rồi đấy,bác thu dọn đồ sẵn rồi.Tí nữa hai đứa mang đi,có gì gọi về cho bác ngay nhé.
Cả hai cùng đồng thanh :
-VÂNG!
Tiếng xe cấp cứu vang lên nghe thật não nề.Cậu và hắn vội vàng đưa bố ra xe rồi chiếc xe vọt đi rất nhanh.
Trước cửa bệnh viện cậu lo lắng ngồi gục đầu vào thành ghế.Còn hắn ngồi hàng ghế khác ngửa đầu tựu vào thành ghế.Khuôn mặt của hai tên này không thể nào thê thảm hơn lúc này nữa.
Bệnh viện ông cấp cứu cũng chính là bệnh viện mà lúc chiều Giao cấp cứu.Hôm nay cậu và hắn vô cùng đắt "show" khi mới về được một lúc thì lại phải quay trở lại đây.Mong là mọi thứ sẽ ổn.Trái tim mỏng manh dễ xúc động của hắn ko thể nào chứa thêm một cú sốc nào nữa.
Và đèn phòng cấp cứu lại sáng lên.Đây là lần thứ ba hắn hồi hộp như vậy.Bác sĩ nhìn cậu và hắn rồi hỏi :
-Hai cháu là người nhà của bệnh nhân Thành à?
Cả hai chạy đến rồi lại tiếp tục đồng thanh :
-VÂNG!Bố cháu thế nào rồi ạ.
Bác sĩ thở dài rồi nói :
-Bố cháu có sẵn tiền sử bị tăng huyết áp.Cộng thêm uống nhiều rượu nên bị lên cơn đột quỵ đột ngột.Rất may đã mang đến kịp ko những ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống sau này mà còn có thể mất mạng.Bây giờ huyết áp đã dần ổn định rồi,nhưng cần phải nhập viện để kiểm tra thêm.
Cậu và hắn lại cùng đồng thanh :
-DẠ.Cháu cảm ơn.
Làm thủ tục nhập viện cho ông xong xuôi.Cậu gọi điện về cho bà Hoa rồi nói :
-Bố cháu ko sao bác yên tâm đi ạ.À bác ở nhà một mình nhớ đóng cừa ngủ sớm đi nhé.Mai cháu đi học nên phải về,bác lên chăm bố cháu nhé.
Gọi xong cậu và hắn ngồi im lặng ko ai nói với ai câu nào,chỉ ngồi nhìn ông.Rồi cả hai cùng giật mình với tiếng la hét kinh hoàng,phá tan bầu ko khí ảm đạm lúc nãy.
-Thả tao ra.Chúng mày muốn gì?
Hắn lại thêm một lần giậ mình thót cả tim(mấy đứa gian gian,hay làm chuyện xấu nó hay bị giật mình lắm),có lẽ hắn đã nhận ra tiếng hét đó là của ai rồi.Nhưng hắn không mấy chắc chắn lắm.Cả cậu và hắn cùng nhìn về phía cô bé mồm tựa loa phát thanh kia.Hắn lại giật mình thêm lần nữa khi thấy khuôn mặt ấy,hehe đoán đúng rồi chớ còn phải hỏi.Chửi nhau suốt mà ko nhận ra nữa thì ai nhận ra được.
Đó chính là nó,cô gái ta thầm thương đây mà.Trông nó đến tội nghiệp,khuôn mặt nhợt nhạt băng bó khắp người.Nhìn thì thương thật đấy nhưng hắn không thể làm gì hơn,không dám bước gần lại dỗ dành nó vì sợ nó hoảng loạn bỏ chạy mất thì khốn.Đang mơ màng trong đống suy nghĩ thì hắn tỉnh luôn khi nghe tiếng gọi êm êm bên tai :
-Bin.Hình như là Giao.Sao lại ở phòng này nhỉ?
Hắn im lặng một lúc rồi trả lời rất tỉnh và đẹp trai cứ như không hề quan tâm đến vấn đề vô cùng nhạy cảm này vậy :
-Không biết!
Nói rồi hắn đi thẳng ra ngòi cửa sổ đứng ngắm gì đó.Nếu bạn muốn hiểu rõ hơn ngay lúc này thì hãy hỏi trực tiếp hắn :)
Mẹ nó thấy tình trạng nó như vậy cũng hoảng lắm vội chạy đi gọi bác sĩ.Bác sĩ đã kịp thời tới để kiểm tra tình trạng của nó.Ông ra hiệu cho bà ra khỏi phòng rồi nói :
-Bà là mẹ của cháu Giao ạ?
Mẹ nó nhìn ông vẻ mặt khó hiểu trả lời :
-Vâng!Là tôi thưa bác sĩ.
Ông gật đầu rồi nói thêm :
-Tình trạng của cháu tôi đã thông báo với người nhà ban nãy rồi.Rằng khi cháu tỉnh lại sẽ có chút hoảng loạn về mặt tinh thần.Còn về mặt sức khỏe của cháu ổn rồi.Chị có thì cho cháu xuất viện về nhà tình trạng này sẽ giảm thanh hơn.Chị cũng đừng hỏi cháu nhiều quá sẽ làʍ t̠ìиɦ trạng nặng thêm đấy.Giờ chị mau chóng đi làm thủ tục xuất viện cho cháu nhé.
Khi nghe bác sĩ nói xong bà cảm thấy yên tâm hơn.Bà rối rít cảm ơn và quay lại phòng để kịp làm thủ tục xuất viện cho nó.
Hắn nhìn mẹ nó đưa nó đi mà không nói được lời nào.Đúng hắn không có quyền để nói ở đây.Bác sĩ đã tiêm thuốc an thần và nó ngủ ngon lành trong vòng tay của mẹ.Bà xếp gọn các thứ rồi dìu nó đi.
Đang bùng nhùng trong mớ suy nhĩ vẩn vơ hắn giật mình khi nghe tiếng gọi :
-Cháu ớ.Giúp cô mang đồ ra xe được không?
Hắn quay sang phía tiếng gọi rồi hỏi lại như người mất hồn :
-Cô gọi cháu ạ?
Bà gật đầu rồi nói giọng nửa đùa nữa thật :
-Có mỗi cháu với cô ở đây.Không gọi cháu thì bác biết gọi ai bây giờ?Cháu giúp cô mang đồ ra xe được không.Không phiền cháu chứ?
Hắn nhìn quanh khi nghe bà nói.Đúng thật có mỗi cậu và bà còn tỉnh táo.Cậu thì bốc hơi từ lúc nào mà hắn cũng không hề biết.Hắn vội vàng trả lời :
-Không phiền đâu cô.Cháu làm được mà.
Bà cười rồi nói :
-Cảm ơn cháu.
Hắn mang tất tần tật cặp sách rồi các thứ xuống tầng trệt nới xe tãi đang chờ.Bỗng dưng từ trong cặp của nó rớt ra một tấm ảnh.Hắn nhặt lên rồi đứng nhìn đắm đưới quên cả việc mang đồ.Bà không thấy hắn đi sau lưng nữa bèn quay lại nhìn rồi hỏi :
-Sao vậy.Đồ nặng quá hả cháu.
Nghe tiếng gọi thất thanh của bà hắn vội vàng nhét bức ảnh vào túi rồi xách đống đồ rồi nói với theo :
-Không sao cô.Cháu đến ngay đây.
Bà dìu nó lên xe,không quên quay lại cảm ơn hắn :
-Cảm ơn cháu.Cô về đây.
Hắn cười đáp lại lời cảm ơn của bà :
-Vâng!Cô về ạ.
Xong việc hắng thong thả đi về phòng nơi bố hắn đang nằm.Rồi hắn nhớ ra tấm ảnh ban nãy vội lấy ra xem.Trong ảnh có một người đàn ông trung niên đang bế một cô bé trông rất kháu khỉnh.Hắn vừa đi vừa nghĩ : "có thể đây là bố và cậu ta.Lúc bé trông cũng dễ thương thật đấy"
Hắn cất tấm ảnh vào túi rồi vội vàng quay lên lầu,vì nhớ ra khi hắn đi không còn một ai ở trong phòng cả.Hắn cố gắn chạy thật nhanh hết mức có thể ví như một viên đạn đi tìm súng vậy :v
Đến trước cửa phòng hắn hớt ha hớt hải mở cửa phòng ra.Thật may cậu vẫn ở đấy.Thấy hắn xuất hiện,vẻ mặt cậu giận dữ vô cùng.Cậu nhìn thẳng vào mắt hắn rồi hỏi :
-Em đi đâu vậy.Sao để bố ở đây một mình.Em thật quá đáng.