Đồ Hâm! Tôi Thích Cậu!

Chương 32

Chương 31: Bỏ đi
Cậu thấy hắn có vẻ không được vui với cả nhiệm vụ cũng đã hoàn thành.Cậu nói như một người đàn ông của gia đình cô nào nghe cũng phải đổ cái rầm :

- Thôi anh cũng phải về đây.Em gọi cho mẹ Giao đi cho bác đỡ lo nhé.Chào em,hẹn gặp lại.

Cô nàng thấy mình cũng "hơi hơi" có lỗi với hắn thấy hắn vậy cũng thật là tội nghiệp.Khi thấy nó vậy có lẽ hắn cũng chẳng vui vẻ gì.Nhưng thật tình mà nói cái gọi là "hơi hơi có lỗi" vẫn chưa đủ mạnh để nhỏ có thể thốt ra câu xin lỗi.Vậy nên thôi đành "câm nín" cho xong chuyện.

Rồi khi nghe cậu nói nhỏ mới chợt thoát ra được những suy nghĩ vớ vẩn.Rồi nhỏ vội vội vàng vàng đáng lại lời chào của cậu.

-Vâng.Anh về.

Cậu đáp trả bằng một nụ cười mĩm tuyệt đẹp rồi quay lưng chạy cho kịp hắn.

Hắn và cậu đi khuất rồi nhỏ mới sực nhớ ra rồi vội rút chiếc máy ra bấm số mẹ nó.

-Alô.Cháu là Hải Yến đây ạ.

-Giao bị đánh hiện đang nằm ở bệnh viện tỉnh ạ.

-Vâng.Nhưng tình hình là ổn rồi ạ.Bác đừng lo.

-Dạ.Bác đến đi ạ.Cháu chào bác.

[...]

-Bin đợi anh đã.Sao tự dưng em lại bỏ về vậy.

Hắn quay mặt lại phía cậu đang gọi rồi buông ra một câu ko thể nào tàn nhẫn hơn được nữa.

-Thấy khó chịu nên về.Vậy thôi.

Cậu biết tính hắn ko thích hỏi nhiều nên cậu cũng chẳng nói gì thêm.

[...]

Mẹ nó chạy vội vào phòng thấy nó đang nằm truyền nước mà bà ứa cả nước mắt.Bà chạy thật nhanh về phía nhỏ rồi hỏi.

-Bác sĩ nói nó thế nào rồi Yến?

Nhỏ nói trong nước mắt.

-Bác sĩ nói nó ổn rồi bác ạ.Khi tỉnh lại sẽ bị hoảng loạn.Nhưng bác cũng đừng lo quá.Cháu tin nó sẽ sớm tỉnh lại thôi.Bác đừng suy nghĩ nhiều quá mà lại đổ bệnh thì làm sao mà chăm nó được.

Bà khóc rồi ôm lấy nó.Nhìn đứa con mình nhanh nhẹn,ngoan ngoãn đang bình thường bỗng dưng nằm bất động một chỗ xung quanh toàn dây với nhợ cắm vào người.Xước sát máu me khắp người ai mà chả đau buồn cho được.Bà gạt vội nước mắt ngước mặt lên nhìn chăm chăm vào nhỏ rồi hỏi :

-Mà con Giao nó gây chuyện với ai mà lại nên nông nổi này hả Yến?

Hải Yến lúng túng không biết phải trả lời sao với mẹ nó.Bởi vì chính nó cũng chưa biết mục đích vì sao bọn kia lại làm thế với nó.Nhỏ khó sở vô cùng,cúi gằm mặt xuống đất nhỏ lúng túng trả lời:

-Thưa bác chuyện này...thật sự cháu cũng chưa rõ lý do tại sao chúng lại gây chuyện với nó.Nhưng cháu sẽ có gắng làm rõ mọi chuyện.Bác không phải lo gì cả,bác ăn uống vào cho khỏe để còn chăm sóc cho Giao chứ ạ.Còn chuyện của nó cứ để cháu lo ạ.

Bà cảm thấy yên tâm hơn.Bà nở một nụ cười phúc hậu rồi nói:

-Cảm ơn cháu.Thực ra bác cũng chẳng muốn truy cứu trách nhiệm làm gì.Bác chỉ muốn biết lý do tại sao nó lại hành sử như vậy.Con Giao nhà bác nó cũng là đứa biết suy nghĩ,bác chỉ lo chúng nó gây chuyện được một lần rồi lại tiếp tục thì chỉ khổ cho cái Giao nhà bác.Với lại nó lại bệnh tật thế này bác lo lắm.

Nhỏ cũng đáp trả bà bằng một nụ cười nhe răng mục đích chỉ để cho bà đỡ lo lắng hơn thôi.

-Vâng!Cháu hiểu mà bác.Chắc bác cũng đói bụng rồi,hay là cháu đi mua cái gì về bác cháu mình ăn nhé.

Bà nhìn ra ngoài,trời đã bắt đầu nhá nhem tối.Bà lo lắng quay sang nó rồi nói :

-Thôi cháu về đi chứ không bố mẹ ở nhà lại lo đấy.Ở đây có bác rồi,cháu yên tâm về đi.Bác cũng mới ăn xong mà.Mai cháu còn phải đi học nữa mà,ở đây mai ko đi học nổi đâu.Nghe bác đi.

Nhỏ coi mẹ nó như mẹ của mình.Bà rất tốt với nhỏ,nên bà nói gì nhỏ cũng nghe lời.Thấy bà nói thế biết bà cũng rất lo lắng cho nhỏ nên dù ko muốn nhỏ cùng đồng ý cho dù mặt ko được vui.

-Vâng.Vậy thôi cháu về trước đây ạ.Khi nào Giao tỉnh bác nhớ gọi cho cháu nhé.Chào bác cháu về.

Bà cười rồi nói :

-Ừ cháu về cận thận.Nó tỉnh lại bác gọi cho cháu ngay.

....

Chiếc xe taxi dừng ngay trước một ngôi biệt thự sang trọng.Hắn và cậu bước xuống xe,căn nhà với màu trắng sang trọng nhưng vô cùng lạnh lẽo.Cậu bước tới phía cổng bấm chuông rồi cả hai cùng đứng im chờ đợi.

Bà Hoa giúp việc nhà nó vội vàng chạy ra mở cửa.Khi thấy cậu và hắn bà mừng rỡ reo lên :

-Hai cháu đã về rồi à.Bố cháu đang chờ ở trong đấy.Mau vào nhà đi.

Cả hai cùng đồng thanh :

-Vâng!

Vừa bước vào nhà ông đã ngồi ngay ở phòng khách chờ đợi hai hot boy nhà ta.Với khuôn mặt lạnh tanh khiến ai nhìn vào cũng phải sởn gai óc vì sợ.

Vừa nghe thấy tiếng bước chân ông đã hỏi với giọng cực kì khó chịu :

-Hai đứa đi đâu từ chiều tới giờ.Bố gọi sao ko đứa nào bắt máy hết?

Cậu ấp úng trả lời :

-Dạ.Tại điện thoại con hết pin.

Ông nghiến răng trèo trẹo rồi tiếp tục tra hỏi :

-Thế còn thằng Bin.Bố gọi sao ko bắt máy.

Hắn trả lời ông bằng giọng khó chịu :

-Bố quan tâm đến con làm gì?Trước giờ bố có để ý là con có ở nhà hay ko ở nhà đâu chứ.Con sống hay chết bố cũng có biết đâu mà giờ lại giờ giọng quan tâm ra để làm gì?

Hắn vừa dứt câu đã ăn ngay cái bạt tai vào mặt.Ông tức giận mắng chửi nó :

-Mày.Mày là đứa con mất dạy,tại sao tao lại nuôi một đứa như mày chứ.Thật tốn cơn tốn gạo,cút ra khỏi nhà tao.

Hắn vùng vằng bỏ đi,cậu gọi với theo:

-Bin!Bin!Đứng lại.

Ông quát :

-Mày gọi nó làm gì?Nó đói rồi tự khắc nó về.Mày muốn thì đi theo nó luôn đi,tao ko có đứa con như nó.

Cậu rất khó chịu với thái độ của ông mặc dù chưa bao giờ cậu cãi lại ông.Nhưng điều đó không chứng tỏ rằng cậu sợ ông,mà là cậu luôn luôn kính trọng ông.Và mọi chuyện đã tới mức này cậu ko thể ko cãi lại ông được.Cậu nhìn thẳng vào ông rồi nói :

-Bố thật quá đáng.

Nói rồi cậu quay lưng bước thật nhanh để kịp hắn.

Chỉ còn lại mình ông với căn nhà lạnh lẽo.Ông lấy đủ các loại rượu ra và bắt đầu uống.Ông uống đến say mèm rồi lăn ra ngủ lúc nào ko hay.

...

Thấy cậu chạy theo sau,hắn không thèm quay đầu lại.Ngừng lại ko đi nữa.Rồi vẫn với cái giọng lạnh lùng ấy hắn nói:

-Sao không ở nhà.Theo em làm gì?

Cậu thở ko ra hơi.Đứng nghỉ một lúc rồi cậu vừa thở vừa nói :

-HỜ...Bố đuổi anh rồi.Anh đi với em luôn_kèm theo một nụ cười không thể nào tửng hơn được nữa.

Hắn đứng sững người khi nghe cậu nói.Chuyện gì đang xảy ra vậy.Hắn nói với giọng không mấy vui vẻ :

-Cả anh mà cũng bị đuổi đi à?Lạ thật.

Cậu cười tít mắt rồi nói :

-Không là do anh tự đi.Tại anh lo cho em mà.

Hắn không nói gì chỉ im lặng rồi bước đi dù chưa xác định được mình sẽ đi đâu.Đi được tầm 5' thì hắn quay đầu qua hướng cậu rồi nói:

-Thôi về nhà đi.

Cậu đơ vài giây rồi hỏi lại kèm theo gương mặt ngớ ngẩn chả hiểu gì :

-Về nhà?Không phải em muốn bỏ đi sao?Sao giờ lại đòi về là thế nào?

Hắn nhăn mặt vẻ khó chịu rồi nói :

-Anh không hiểu đâu.Thôi về nhà đi.