Chương 30: Nhầm lẫn tai hại
Bác sĩ nói xong liền đi một mạch để lại 3 đứa mặt đần ra như ko tin đây là sự thật.Hải Yến gào khóc ko ngừng van xin bác sĩ hãy cứu lấy nó.Nhỏ cố gắng lấy lại bình tĩnh chạy thật nhanh vào phòng cấp cứu
Cả cậu và hắn cùng chạy ào vào phòng cấp cứu theo.Nhỏ đang nằm trên chiếc giường màu trắng toát,chiếc chăn màu trắng đắp kín mặt chỉ để lộ mái tóc ngắn đầy máu me be bét.Không khí lạnh lẽo bao trùm khắp căn phòng.Nhỏ gào khóc rồi ôm lấy thi thể vẫn còn ấm của nó.Nhỏ nắm tay khóc lóc rồi ko ngừng gọi tên nó:
-Hức...h...ức...Gi...ao!!!Mày đừng đùa nữa mà,tỉnh lại ngay ko tao đập đấy.Mày chơi kiểu này ko vui đâu.Mau dậy đi.Nhanh lên...
Thấy nó như vậy cậu cũng buồn ko kém.Liền lựa lời an ủi nhỏ:
-Yến.Để Giao đã mất rồi.Em buồn vậy Giao sẽ ko vui đâu.Chúng ta nên chấp nhận sự thật đi.Làm vậy chỉ khiến giao ko siêu thoát được thôi.Nghe anh đi.
Hải Yến trợn đôi mắt to như toát ra lửa nhìn cậu:
-Anh thì biết gì chứ.Giao đang đùa với chúng ta thôi_rồi lại quay sang hướng nó đang nằm.
-Đúng ko mày chỉ đang đùa tao thôi đúng ko?Nói đi.
Từ lúc nhìn thấy nó hắn chỉ im lặng quỳ gối rồi ôm đầu.Hắn giận.Đúng!Hắn giận mình vì chưa bao giờ đối xử tốt với nó khi nó còn sống.Hận!Hận bản thân mình vì đã ko đủ can đảm đối mặt với nó một lần,yêu mà ko dám nói.Hắn tự trách mình đã ko bảo vệ được nó để nó ra nông nỗi này.Còn rất rất nhiều điều hắn chưa kịp làm cho nó.Bây giờ tất cả đã quá trễ.
Hắn ngắm nhìn mái tóc ngắn của nó.Hắn ko hề khóc.Vâng!Con trai mà lị.Cơ mà ko khóc ko phải là ko đau buồn mà đó là sự dằn vặt bản thân.Lúc nó còn sống hắn đã làm được gì cho nó chưa?Vậy giờ hắn khóc thì có ý nghĩa gì kia chứ?Có làm cho nó sống lại được ko?Câu trả lời là KHÔNG.
Hắn cố gắng lấy lại bình tĩnh nhìn thẳng về phía nó rồi nói :
-Có thể cho mình tôi và Giao ở đây được ko.Tôi có vài điều muốn nói.Nói xong tôi sẽ đi ngay.
Hải Yến thôi khóc nhìn thẳng vào hắn và nói :
-Cậu còn muốn nói gì nữa chứ.Mọi chuyện cậu gây ra cho nó như vậy là chưa đủ à.Nó chết rồi mà sao cậu còn chưa buông tha cho nó nữa.Để nó yên.
Hắn chỉ im lặng ko nói gì.Rồi căn phòng bỗng nhiên trở nên im lặng bất thường.Không khí thật ảm đảm và bí.Hắn bước nhanh ra khỏi phòng,thì bỗng va vào một người phụ nữ trông rất sang trọng.Bà vừa đi vừa khóc.Đôi mắt đỏ hoe,bà ngước lên nhìn thật kĩ mặt hắn rồi hỏi.
-Cho tôi hỏi có phải vừa có một cô bé tóc ngắn được đưa vào đây ko ạ.Giờ nó sao rồi ạ.
Hắn nhìn bà một lượt rồi nói.
-Vâng!Đúng là vừa có một người cấp cứu ở phòng này.Cô có phải là mẹ của Giao ạ.Bác sĩ nói ko qua khỏi ạ.
Bà trợn tròn mắt rồi khóc lóc,chạy thật nhanh vào phòng.Ôm chầm lấy thi thể đang nằm trên giường.
-Con ơi!Sao lại ra nông nỗi này,sao con dại dột vậy.
Hải Yến ngừng khóc ngước mặt lên nhìn xem người đang làm náo loạn đó là ai.Còn Tuấn Anh thì đinh ninh đây chính là mẹ Giao rồi,nghe tin con mất nên đến đây mà.
Nhỏ giật bắn người khi thấy khuôn mặt của người phụ nữ kia.Nó sững sờ hỏi nhìn bà rồi hỏi.
-Bác là ai vậy ạ?
Bà nhìn nó với ánh mắt sắc lẹm,ngừng khóc rồi nói :
-Cháu là ai vậy bác chưa bao giờ thấy cháu cả.Cháu học cùng lớp với Mai hay sao?
Lại thêm một lần giật nảy.Nhưng lần này cấp độ tăng lên cao hơn cả lúc nghe tin nó chết.Rồi nó ấp úng hỏi lại.
-Mai.Bác có nhầm lẫn gì ko ạ?
Bà ko giữ được bình tĩnh liền hét lên:
-Ý cháu đây ko phải là cái Mai nhà bác à?
Nói rồi bà mau chóng lật chiếc chăn trắng đang đắp kín mặt cô bé tóc ngắn ra.Tất cả đều sững sỡ khi thấy khuôn mặt ấy.Bà ta khóc to hơn bà ko ngừng hét gọi tên con trong tuyệt vọng :
-Hức..ức...Mai ơi con dại dột quá.Sao con bỏ mẹ đi vậy.Hức...hức...
Nhỏ và cậu đứng sững người ko biết làm gì hơn.Hắn nghe thấy tiếng kêu gào của người phụ nữ kia vội chạy vào.Hắn cũng đơ toàn tập khi thấy khuôn mặt kia.Không phải nó đúng là có phép màu mà.Nhỏ lại gần phía bà vỗ vai an ủi rồi chia buồn cùng bà :
-Bác đừng buồn quá.Chúng cháu xin phép đi tìm bạn cháu đã,bây giờ cháu cũng ko biết nó đang thế nào nữa.Bác mạnh mẽ lên nhé.Cháu chào bác.
Rồi cậu cũng chào bà rồi cả 2 cùng bước ra khỏi phòng.Hắn đã đi từ lúc nào mà cả hai ko hề nhận ra.Bước thật nhanh cả hai chạy đi tìm bác sĩ để hỏi nó đang ở đâu.
Đèn phòng cấp cứu cách đó 2 phòng sáng lên.Bác sĩ đi ra và hỏi:
-Ai là người nhà của bệnh nhân Nguyễn Ngọc Quỳnh Giao.
-Tôi thưa bác sĩ_hắn chạy từ dãy cầu thang bên kia qua.
Rồi bác sĩ lại nói một mạch:
-Hiện tại sức khoẻ của nạn nhân đã ổn.Nếu lúc nãy ko đưa đến đây kịp b.nhân sẽ khó giữ được tính mạng vì lên cơn đau tim đột ngột.Giờ ko sao nữa rồi.Nhưng có một điều tôi e ngại là bệnh nhân đã trải qua một cú sốc khá mạnh nên có thể sẽ bị hoảng loạn vì quá sợ hãi.Đề nghị gia đình làm hồ sơ nhập viện cho b.nhân để tôi theo dõi.
Hắn nhìn bác sĩ rồi ủ rũ nói :
-Vâng.
Nhỏ và cậu chạy tới chộ hắn.Nhỏ hỏi với giọng gấp gáp.
-Sao rồi bác sĩ nói sao?
Hắn thở dài rồi nói:
-Ổn rồi.Nhưng khi tỉnh lại có thể bị hoảng loạn vì quá sợ hãi.Thế thôi.
Cậu gọi cho mẹ cậu ta đến để làm hồ sơ nhập viện nhé.Tôi về trước.