Đồ Hâm! Tôi Thích Cậu!

Chương 34

Chương 33:
Hôm nay là một ngày nắng ấm áp sau những ngày mưa tầm tã không ngớt.Nó vươn vai hít thở bầu không khí trong lành này.Những ngày qua nó đã phải ru rú trong nhà rồi.Cũng may còn có con ngáo Yến đến thăm ko thì nó chẳng thể nào sống nổi nữa.Vết thương đã lành hẳn,cũng đã bảy ngày rồi chứ có ít ỏi gì đâu.Đang tận hưởng bỗng nó nghe tiếng cái Yến oang oang dưới nhà.Đấy vừa nhắc đã xuất hiện rồi.Thiêng thế.

Thấy nhỏ đi vào nó lại giở giọng hỏi đểu.

-Úi xời.Đi đâu đây?

Nhỏ làm vẻ mặt giận hờn.Nhưng rồi lại cười ngay khi thấy vẻ mặt đần thối của nó.

-Rủ mày đi học chứ đi đâu?Mà mày khoẻ chưa.Đi học với tao đi.

Nó cười gian,đẩy cái gối qua rồi nói :

-Ứ.Bao tao ăn kem thì tao mới đi.

Nhỏ lườm nó đến lác mắt rồi nói :

-Thôi được rồi,tôi chiều tất.Đi thay đồ nhanh rồi thì đi.

Nó cười toe toét.Đứng dậy đi ra khỏi giường rồi quay đầu lại giơ bàn tay lên rồi nói :

-Chờ tao 5 phút.

Nói rồi nó chạy hùng hục đi chuẩn bị sách vở quần áo rồi cả hai đứa tí ta tí tởn nắm tay nhau đi học.

[...]

-Bin!Em có đi học không vậy nhanh lên đi.

Cậu ra trước cổng đứng rồi nói với vào trong nhà.Hắn nghe tiếng gọi vội vớ lấy cái áo khoác mặc vào rồi vội vàng chạy ra.Hắn nhìn cậu trau mày rồi nói :

-Anh làm gì mà gọi hoài vậy.

Ông Khải nhìn hai đứa lười hiền rồi nói :

-Hai đứa lên xe đi bố đưa đi học.

---

Tóm lược lại nội dung hôm ông Thành nhập viện.Tối cái hôm định mệnh đấy đã đưa sự nghiệp và cuộc sống của ông sang một chương mới.Sự thật về hôm ông Thành phải nhập viện cũng chỉ vì một cuộc điện thoại :

-"Alô!Có phải ông là ông Thành"

-"Vâng đúng rồi.Chị là ai vậy?"

-"Tôi là Trịnh Kim Lan.Ông còn nhớ ko?"

-"Cô gọi cho tôi làm gi?"

-"Thưa ông tháng tới tôi sẽ về Việt Nam.Lúc đó quyền tôi sẽ mang hai đứa đi "

-"Cô...cô..."

-"Tôi chỉ thông báo trước cho ông chuẩn bị tinh thần.Chào.Tút tút"

Ông gọi liên tục vào số máy trên nhưng ko thể nào liên lạc được nữa.Ông đột ngột lên cơn tăng huyết áp ngã ầm xuống đất.

...

Tình trạng của ông đã thuyên giảm đi nhiều.Sau vài ngày ông được xuất viện.Nhưng đoạn hội thoại kia hằng đêm vẫn xuất hiện trong từng giấc ngủ làm ông không thể nào ngủ yên được.Từ ngày ông được xuất viện đến giờ mọi công việc ở công ty đều do trợ lý làm.Bây giờ ông chỉ ở nhà toàn tâm toàn ý chăm sóc cho hai đứa con trai yêu quý.Làm cho hắn và cậu cảm thấy khá tò mò về hành động của ông.Cứ như một người khác vậy"

[...]

Nó vừa ngơ ngác ngắm bầu trời lung linh trông thật đẹp.Chưa bao giờ nó cảm thấy lòng vui đến lạ,nó không biết tại sao lại như vậy nữa.Có lẽ là lâu ngày không được ra khỏi nhà hoặc vì một lí do nào đó mà nó không hay biết.Đang gói mình vào những suy nghĩ mông lung bỗng Hải Yến quay đầu lại rồi lay lay vai nó rồi hỏi làm nó giật bắn người :

-Mày bị sao vậy.Đầu còn đau à?

Nó khua khua tay rồi lắc đầu liên tục rồi nói :

-Có sao đâu tao bình thường và rất khỏe là đằng khác_kèm theo nụ cười nhe răng quen thuộc.

Nhỏ cũng cười đầy gian xảo trước câu trả lời của nó.

-Hehe thế mà tao cứ tưởng mày thất tình chứ.Mọi hôm có ngăn mày ngậm mồm cũng chẳng được.Hôm nay bỗng nhiên bật chế độ im lặng làm sao mà tao không lo cho được.

Nó trừng mắt nhìn nhỏ rồi nói:

-Mày chỉ được cái nghĩ bậy bạ là giỏi.Thôi đạp xe nhanh lên kẻo muộn học.

Chị này đánh trống lảng cũng vui phết.Nghe nó nói xong Yến mới nhớ ra là mình đang đi học vội đạp xe với tốc độ nhanh hơn tia chớp.

[...]

Sau một hồi đạp xe như điên cuối cùng nhỏ và nó đã hạ cánh an toàn taị cổng trường.Hai đứa ôm cặp đi thẳng vào trường.Xung quyanh bao ánh mắt đang dòm ngó chúng nó rồi bàn tán với những lời lẽ ác ý.Đúng là : "MIỆNG LƯỠI KHÔNG XƯƠNG TRĂM ĐƯỜNG LẮC LÉO".Nó đủ thông minh đề hiểu ra vấn đề nan giải mà chúng đang mang ra mổ xẻ kia.Nhưng đối với nó thực sự chả là gì.Nó lơ đẹp những lời chỉ trích kia rồi đi thẳng vào lớp trong con mắt ngạc nhiên của bọn mồm to mà óc bé kia.Vừa đi nó vừa nghĩ rồi tự khen thầm : "Phải biết đạp lên dư luận mà sống.Với cả mình chẳng làm gì sai sao phải xấu hổ với lương tâm chứ!hehe mình thật trí lí".

Nhỏ thì chẳng nói gì chỉ sự nó lại buồn thì khốn.Thấy nó im lặng mà miệng vẫn cười tươi làm nhỏ yên tâm hơn phần nao.Vội vàng kéo tay nó rồi đẩy cửa bước vào lớp.Lớp nó thấy nó cũng mừng lắm,bởi lớp vốn rất yêu thương nhau.Lần nó được về nhà cả lớp cũng đến thăm mua toàn thứ nó thích.Trừ hắn ra thì hầu như cả lớp ai cũng mến nó đẹp gái mà còn học giỏi ai mà chả mến.Nhưng khổ cái đến giờ vẫn chưa ai ai yêu vì đẹp gái mà lại bị điên.Thôi trình bày đến đây thôi.

Nó vừa đi vào lớp ai cũng tay bắt mặt mừng hỏi han các kiểu.Nó ngơ ngác nhìn xung lớp một hồi bỗng thấy hắn đang ngồi chăm chăm bấm điện thoại mà chẳng thèm ngước mặt lên nhìn nó lấy một cái."Đã thế chị cũng chả thèm để mắt đến mài nữa".Nghỉ một hồi rồi nó kéo đám bạn ngồi xuống nói chuyện chẳng thèm quan tâm đến hắn nữa.Sau khi luyên thuyên một hồi tiếng chuông vang lên báo hiệu vào lớp.Cả đám nháo nhào chạy về chỗ trước khi mụ phù thủy vào lớp.Nó và nhỏ cũng cuống cuồng chạy về chỗ ngồi.Thấy nhỏ và nó xuống hắn nhích người sang một bên cho nhỏ vào trong khi mắt vẫn nhìn chăm trú nhìn vào điện thoại.Nhỏ bước vào trong hắn lại trở về vị trí ban đầu.Nó kéo ghế ra định bước vào ngồi thì trượt chân xuýt ngã,hắn vội giữ tay tay nó lại rồi kéo dậy.

Nó nhìn bàn tay hắn đang nắm lấy tay nó rồi ngượng ngùng nói :

-Cảm ơn.Nhưng cậu có thể làm ơn thả tay tôi ra có được không ?

Hắn nhìn nó một hồi lâu rồi cũng quyết định thả ra.Cả lớp ôm bụng cười sằng sặc,đúng lúc đó từ ngoài cửa có mội nàng tiên bước vào.

Thấy bộ mặt của nàng ta đứa nào mặt cũng tái mét.Nàng tiên cất tiếng nói như chim vàng anh làm cho ai nghe cũng phải say đắm.

-E HÈM.Tất cả im lặng nghe tôi thông báo nhanh đây.

Trái ngược với mong muốn của cô.Cả lớp nhao nhao lên mỗi đứa một cái mồm gộp lại thành cái chớ đứa nào cũng hăng hái :

-Chuyện gì vậy cô?

-Liên hoan vì lớp đứng chót ạ.

-A.Em biết rồi con cô sắp lấy chồng.

Bà cô tức đến xám mặt đập tay cái rồm xuống bàn rồi gắt lên p;

-Các anh các chị có im lặng không thì bảo?

Cả lớp đứa nào đứa nấy im thin thít mặt xanh như mất mật.Không dám nói thêm lới nào.Thấy tình hình đã ổn cô mới bắt đầu lên tiếng.

-Lớp cháng ta đang xếp hạng chót về thành tích thi đua.Sắp tới trường ta tổ chức thi văn nghệ.Có một số vấn đề như sau.

Cô im lặng một lúc rồi nói tiếp :

-Dựa vào các thành tích văn nghệ của những năm trước.Tôi sẽ chọn vài em để tập hai tiết mục gồm nhảy hiện đại như mọi năm và hát đơn kèm đánh đàn.Tôi sẽ chọn một nhóm nữ và nam và một đôi kết hợp hát và đánh đàn.

Cô nhìn giáo dác xung quyanh một lượt rồi nói :

-Yến,Lan,Hùng,Lộc.Chí,Phương sẽ nhảy hiện đại.

-Giao chắc cũng khỏe rồi nhỉ.Giao và Thế Anh sẽ kết hợp với nhau.Theo cô biết thì năm ngoái Giao được giải nhì đơn ca,còn Thế Anh được giải nhất piano cấp thành phố.Vì vậy hai em sẽ kết hợp với nhau.

Những đứa không liên quan đến việc biểu diễn văn nghệ thì "ồ" lên kinh ngạc khi nghe thành tích của hắn.Còn những đứa được chọn thì đưa ra đủ lí do phản pháo.Nào thì :

-Em không có xe cô.

-Nhà em có mẹ già và em thơ cần em chăm sóc.

-Em cao quá mà đội hình toàn nấm lùn.Em không đủ chỉ tiêu cô loại em đi ạ.

Nó cũng không kém cạnh ra sức phản đối trong khi hắn chỉ ngồi im lặng chẳng nói gì.

Nó hét ầm lên :

-Cô ơi không được đâu em bị đau họng.

Màn ầm ĩ khép lại khi bàn tay vàng ấy đập thêm một cái thật mạnh xuống bàn kèm theo giọng nói đầy sát khí có thể sát thương bất cứ đứa nào chống đối lệnh của cấp trên:

-Không lằng nhằng anh chị nào không muốn đi thì có thể chuyển lớp.Chiều mai 2h có mặt ở nhà tôi sẽ có người tập cho các anh chị nên khỏi phải lo.Giờ thì lấy sách vở ra học bài mới cho kịp.