Đồ Hâm! Tôi Thích Cậu!

Chương 27

Chương 26: Từ bỏ
Nhi nhìn thẳng vào mắt hắn làm hắn ngượng ngùng quay sang chỗ khác.Cô bé nở một nụ cười quay sang phía cửa sổ,vội lấy tay lau thật nhanh hàng nước mắt nóng hổi đang lăn dài trên khuôn mặt tái mét.Cô nói giọng lạnh tanh.

-Anh không cần vì một lời hứa mà ép buộc mình phải lấy một người mà mình không yêu đâu.

Hắn tiến sát lại cô cầm tay cô và nhẹ nhàng nói.

-Sao em biết anh không thích em chứ.Em còn nhớ hồi bé anh đã hứa với em là sẽ làm chú rể của em đó sao?Em phải tin anh chứ.

Nhi ngước khuôn mặt đẫm nước mắt lên nhìn hắn và nói :

-Hồi bé ư.Đó chỉ là hồi bé còn bây giờ khác rồi.Hồi bé em luôn tin rằng lớn lên hai chúng ta sẽ lấy nhau và anh sẽ làm chú rể của em.Khi em sang Mỹ em nghĩ điều đó chẳng thể nào thành sự thật.Ngày em gặp lại anh lại làm cho em tin rằng trên thế gian này thực sự có phép màu.Nhưng khi anh nói người anh yêu ko phải em thì ý định đó chưa kịp lóe sáng đã bị giập tắt hoàn toàn.Và em biết em đã đến trễ thật rồi những ngày qua em đã suy nghĩ rất kĩ về chuyện cửa chúng ta và em đã quyết định rồi.

Nhi từ từ rút tay ra khỏi bàn tay hắn rồi đi thẳng ra phía cửa sổ,nhìn ra ngoài trời đang đổ mưa nhẹ.Nhi đưa tay ra hứng những giọt mưa đang rơi vào đôi bàn tay nhỏ bé đang run run ko còn tí sức lực nào.Hắn cũng bước thật chậm về phía Nhi đứng rồi ấp úng nói:

-Nhi...Anh...

Nhi quay phắt người lại rồi nói :

-Anh không cần phải nói gì nữa đâu em biết tất cả rồi.Những ngày qua cảm ơn anh vì đã chăm sóc cho mẹ con em.Thành thật xin lỗi vì em không báo trước ngày mai em sẽ cùng mẹ quay về Mỹ.

Hắn trợn mắt lên vì quá bất ngờ với quyết định của Nhi.Hắn nheo mày hỏi lại:

-Em nói thật à?

Đôi mắt Nhi ánh lên một nỗi buồn sâu sắc mà hắn không thể nào hiểu được Nhi lại nhìn ra phía cửa sổ.mưa càng lúc càng to và không ngớt.Cô nói như không ra hơi.

-Là thật.Tạnh mưa anh về đi em hơi mệt,em muốn nghỉ một lát.

Nói rồi Nhi đi thẳng ra phía giường.Hắn không đi theo Nhi nữa vẫn đứng ở phía cửa số nhìn về phía Nhi hắn ta nói với giọng sốt sắn,đầy lo lắng :

-Nhi em có sao ko??Chắc em nhịn ăn lâu quá đó.Để anh đi mua cái gì về cho em ăn là khoẻ ngay ă mà.Chờ em ăn xong anh sẽ về.

Nhi nhăn mặt,khuôn mặt phờ phạc,tái mét vì đã 3-4 hôm ko ăn ko ngủ.Cô khua khua tay ra hiệu ko sao.Rồi nở một nụ cười gượng gạo cho hắn yên tâm.

-Thôi em ko sao đâu mà.Bin về đi,ko cần lo cho em đâu.

Vừa nói xong quay ra đã ko thấy hắn đâu nữa rồi.Cô chỉ thở dài rồi cười một mình.

Cô nhớ lại lúc bố còn sống.Những ngày thật tuyệt vời và thật hạnh phúc.Cô nhớ lại những tháng ngày tươi đẹp đó mà nước mắt rơi lúc nào ko hay.

-Tèn ten....Cháo nè.

Hắn từ đâu xông vào.Rồi đực mặt ra khi thấy Nhi đang ngồi khóc.Đặt bì cháo lên bàn.Hắn lại gần giường nơi Nhi đang ngồi khóc.Lau nước mắt cho cô rồi hắn nịnh Nhi như nịnh con mắt

-Em khóc đấy à?

Nhi ko nói ko rằng ôm chầm lấy hắn khóc nức nở.Rồi hắn nhẹ nhàng ôm lấy Nhi cho tới khi Nhi nín hắn mới nhẹ nhàng gỡ tay Nhi ra khỏi người mình.Rồi hắn nịnh Nhi như nịnh con nít.

-Nhi đúng là ngốc mà em ko hợp với vai ác đâu Nhi dễ thương à.Ăn ngoan đi anh thương Nhi nhất.

Nghe những lời sến súa của hắn Nhi phì cười,hắn cũng cười.Căn phòng như có phép lạ.Sau khi hắn đút cho cô hết bát cháo.Cô nhìn hắn và nói.

-Mai anh có thể đến sân bay tiễn em ko?

Hắn ngạc nhiên hỏi lại :

-Sao em lại hỏi vậy.Tất nhiên là có rồi.Anh sẽ đi cùng Tuấn Anh.

Nhi chu miệng nhăn mày rồi nói:

-Không em ko chịu đâu.Anh phải mang người yêu đến giới thiệu với em.Em muốn trước khi đi được gặp mặt chị dâu.

-Chuyện này...._hắn lúng túng.

Cô tỏ vẻ hờn dỗi quay lưng sang hướng khác ko thèm nhìn mặt hắn.Hắn xoay người cô về phía hắn rồi nói.

-Thôi được rồi.Anh đồng ý là được chứ gì?

*Tại nhà hắn :

Hắn trằn trọc mãi ko ngủ được.Tuy hắn đẹp trai thật nhưng vì tính cách "lạnh lùng boy",chả ưa con gái nên hắn đã có người yêu đâu chư.Phải làm sao đây.Hắn nghĩ ngợi thật lâu cuối cùng cũng tìm ra được hướng giải quyết.Hắn khoái chí cười toe toét rồi đắp chăn ngủ một mạch.

*Sáng hôm sau : Tại trường

Hắn bước vào cổng trường và trở thành tâm điểm của sự chú ý.Không phải vì đẹp trai hơn mại hôm mà là vì đã 4 hôm ko đi học.Mà hắn lại vừa chuyển đến trường mà đã nghỉ học như vậy.Làm mọi người lầm tưởng rằng hắn đã nghỉ học.Xung quanh nhưng lời xì xào,bàn tán ko hay về hắn.Nhưng sự là hắn ko hề quan tâm

Hắn ung dung bước vào lớp.Vứt cặp cái rầm lên bàn trước bao cặp mắt ngỡ ngàng rồi hắn ta nằm ngủ cực kì tỉnh và đẹp trai.