Chương 25: Lời hứa
Nó giật bắn người từ từ xoay người lại phía phát ra tiếng người mẹ thân yêu của nó.Nó hít một hơi thật sâu,cố gắng nở một nụ cười tươi nhất có thể để chuẩn bị tinh thần chào đón trận cuồng phong mà mẹ nó sắp ban tặng.-Hì chẳng phải là hồi chiều con đã xin mẹ rồi à.Con đi chơi với Hải Yến,chẳng phải mấy lần mẹ cũng khuyến khích con đi chơi cho học hành bớt căng thẳng với lại cho quen đường xá đấy thôi.
Mẹ nó cười vẻ mặt trông còn nguy hiểm hơn lúc tức giận làm mặt nó tái mét.
-Ừ nhỉ.Lúc chiều con có xin mẹ đi chơi với cái Yến.Còn giặn ko phần cơm thì phải.
Nó cười híp mắt gật đầu lia lịa rồi nói :
-Đúng đúng trí nhớ của mẹ tốt thật.Mọi chuyện rõ ràng rồi giờ con lên phòng được chưa mẹ?
Mẹ nó đưa tay xoay xoay cái vòng đeo ngọc rồi bà ko thèm nhìn nó lấy một cái.
-Khoan đi đã.Mẹ chờ mãi mà ko thấy con về, gọi điện cho con thì ko liên lạc được.Mẹ phải gọi cho Yến thì nó bảo con về lâu rồi là thế nào hả?
Tưởng mọi chuyện kết thúc tươi đẹp rồi ai ngờ lại rắc rối thế này.Nó nuốt nước miếng ừng ực sợ tái xanh mặt."LẦN NÀY MÀY Gϊếŧ TAO RỒI YẾN ƠI"Thật ra thì trước giờ nó ko hề ưa nói dối và nó cũng rất ghét những đứa hay nói dối.Thôi đành vậy,nói thật để còn được hưởng sự khoan hồng vì nó mẹ nó là người rất dễ tính nhưng một khi đã giận thì rất là đáng sợ.
Nó thở hắt ra cố gắng lấy một hơi thật dài để trả lời câu hỏi của mẹ nó :
-Vâng hồi chiều con đã xin đi chơi cùng Yến nhưng mà đến đó gặp mấy người lạ con ngại nên về trước.Con mới vô công viên ngồi một lúc cơ mà lúc về bị lạc.Xe thì hết điện trời tối quá con ko thấy đường ,may mà gặp bạn con nó đưa về giúp á mẹ.
Mẹ nó có vẻ dịu dịu lại.Cơ mà bà vẫn hỏi lại với giọng nghi ngờ.
-Thế còn điện thoại sao mẹ gọi mãi ko được?
Nó rút điện thoại từ trong túi giơ ra cho mẹ nó thấy.Rồi nó nói với giọng chán nản.
-Điện thoại con hết pin chứ không hồi lúc con đã gọi mẹ ra dẫn con về rồi.
Mẹ nó cũng tin tưởng chẳng cần kiểm tra điện thoại.Bà chỉ nhỏ nhẹ nhắc nhở thêm.
-Con vẫn còn nhỏ lo học hành đi.Đường có mà yêu đương ảnh hưởng tới việc học nghe chưa.
Nó nghĩ thầm :"Oài đây chắc lại là cái tư tưởng cũ mèm của các bậc phụ huynh nghiêm túc nhất Việt Nam đây.Chắc ban nãy thấy Tuấn Anh chở mình về tưởng người yêu đây mà.Đến chết mất."
Nó đưa tay vỗ nhẹ chán ngao ngán trả lời.
-Mẹ yêu quý của con ơi con thi có ma nào nó thèm rước chứ.Con học hành thế nào chẳng lẽ mẹ còn ko biết.Thôi con xin phép lên phòng học bài đây.
-Mẹ giặn thế ko thừa đâu.Thế đã ăn uống gì chưa?_mẹ nó nói với theo.
Nó đứng trong phòng nói vọng ra.
-Con ăn rồi mẹ cứ ăn cơm đi đừng chờ con.
Rồi nó đâm đầu vào bàn học như điên như khùng.20',30' rồi 1 tiếng cuối cùng đã làm xong tất cả đống bài tập.Không hiểu sao mỗi khi căng thẳng là nó lại đâm đầu vào học như điên.Nó không để cho đầu óc được thảnh thơi lúc nào vì mỗi khi rảnh rỗi là nó lại nhớ đến một đứa nó rất ghét.
Nó lấy điện thoại,gắn phone mở nhạc rồi ngủ luôn lúc nào ko hay.
Tại bệnh viện:
Hắn đi vội vàng theo chân bố đến phòng cấp cứu nơi ông Nam đang nằm.Hắn mở cửa bước vào,Nhi đang ôm chầm lấy bố khóc nức nở còn mẹ Nhi thì ko thể giữ được bình tỉnh mà gào khóc như một đứa trẻ.Không khí chết chóc bao trùm khắp căn phòng.
Mắt ông Nam vẫn mở nhưng hơi thở thì vô cùng yếu ớt.Ông cuối cùng cũng đợi được hắn.Đưa đôi mắt một cách khó khăn về phía hắn ra hiệu cho hắn lại gần.Hắn hiểu ý vội chạy rồi nói :
-Bác Nam cháu đến rồi đây.Bác có gì muốn nói với cháu ạ.
Ông đôi tay với đầy những dây truyền nước về phía hắn.Miệng thì ú ớ nói ko rõ chữ vì phải hỗ trợ thở oxi.Ông nắm tay hắn rồi từ từ đặt vào bàn tay Nhi.
Hắn nhìn Nhi một lúc rồi lại nhìn qua ông.Hắn giữ chặt tay Nhi và nói :
-Bác muốn cháu chăm sóc Nhi ạ.Cháu hứa với bác chăm sóc cho Nhi thật tốt.Bác yên tâm đi ạ.
Ông gật đầu mãn nguyện rồi nhẹ nhàng nhắm mắt.Bàn tay đang nắm lấy tay hắn cũng dần dần thả lỏng và buông hẳn.
Bà Trang ko giữ được bình tĩnh đã ngất ngay tại chỗ.Nhi thì hét lên trong tuyệt vọng.
-Xin bác sĩ hãy cứu lấy bố cháu.
Mẹ! mẹ !Bác sĩ mẹ cháu...bà...ấy...
[...]
Thoắt cái đã được 3 ngày kể từ ngày ông Nam mất.Bà Trang như người mất hồn,bà ko thể tin rằng ông đã ra đi vẫn ngồi ôm ảnh ông và nói chuyện một mình.Còn Nhi thì chỉ có khóc và khóc.
Hắn phải túc trực ngày đêm bên nhà Nhi nên đành nghỉ học.Dỗ dành nó ăn cơm và ngủ.Nhưng cô đã 3 ngày rồi chẳng ăn uống,ngủ nghỉ gì,chỉ ngồi khóc.
Đôi mắt to tròn dễ thương ngày nào đã sưng húp lên và thâm đen vì ko ngủ.Nhi cứ ngồi nhìn ra trước hiên ko nói ko rằng.
Hắn lại gần nắm tay rồi dỗ dành Nhi
-Nhi nghe anh đi.Bố em thấy em thế này sẽ ko yên nghỉ được đâu.
Nhi xoáy cặp mắt đỏ như máu rồi cô nói :
-Tất cả là tại anh.Tại anh mà bố tôi mới như vậy.Anh là đồ ác độc.Tránh xa tôi ra.
Hắn nhìn thẳng vào mắt Nhi và nói :
-Em ghét anh trách anh thế nào cũng được.Anh vẫn sẽ chăm sóc cho em.
Nhi quay sang hướng khác rồi nói :
-Anh về đi.Không cần thực hiện lời hứa đó đâu.Tôi ko cần ai thương hại.
Hắn nhìn Nhi thật lâu và giữ chặt tay Nhi rồi nói thật khẽ :
-Anh sẽ lấy em.