Chương 15: Trước kỳ thi
Tôi từ bệnh viện trở về thì gặp chị hai ngoài cửa bệnh viện. cả hai đi ra quán cafe ngồi uống và nói chuyện...- Em về khi nào vậy hả?_ chị Thi hỏi tôi
- Em về lâu rồi là do chị không nhận ra em thôi!
- Không nhận ra? Ý em là sao? Em đang ở rất gần chị à?
- Chị lúc nào cũng đi bên cạnh Thẩm Đại Phong, còn em thì luôn bên cạnh Trần Hạo Nam. Thế chị nghĩ em là ai?
- Cái người hay đi bên cạnh Trần Hạo Nam là cái thằng nhóc Lục Phạm. Không lẽ em....
Tôi nhìn chị gật đầu rồi tháo bộ tóc giả ra. Chị Thi không thể tin nổi luôn. Chị cứ liên tục uống nước....
- Lục Phạm lại là em, em lại là Lục Phạm. Chuyện gì đang xảy ra vậy trời? Em thay đổi nhiều dữ vậy sao? Còn cao và khác trước rất nhiều nữa! Em còn giả trai vào trường Thiên Long học, còn sống ở ký túc xá nam. Họ bị mù mắt hả?
- Là do Hạo Nam lúc trước đã nhận nhầm em là con trai khi ở trường WZ nên anh ấy đã bảo Hiệu trưởng cho em vào lớp đặc biệt. Còn vụ ký túc xá, chị cũng đừng lo, em đang ở cùng phòng với Hạo Nam. Có anh ấy giúp em nên sẽ không sao đâu mà.
- Em nói vậy thì chị cũng bớt lo rồi. Nhưng chị nghe nói em được đi du học ở Mỹ nếu như thi qua được vòng tuyển chọn của họ. Là sự thật hả?_ chị
- Thật mà! Em chắc chắn sẽ đậu. Thế nên hôm nay em đến đây thăm mẹ và nói mẹ biết chuyện này. Mẹ cũng đã đồng ý cho em đi rồi.
- Cũng phải. Em từ nhỏ đến lớn đã biết lo cho gia đình rồi. Chịu khổ lâu nay rồi nên bây giờ em cứ đi tìm tương lai cho bản thân em đi!_ chị nói làm tôi thấy rất vui
- Chị Thi! Hai năm rồi, chị thay đổi nhiều lắm đấy! Không còn là một người chị yếu ớt năm xưa nữa.
- Cũng học được từ em. Chị quyết không hạ mình trước ai. Chị sẽ chăm sóc mẹ thật tốt, em cũng phải giữ gìn sức khỏe khi sang đó. Với lại, cho chị số di động của em, có gì sang đó gọi điện thoại về cho chị và mẹ an tâm._ chị hai đưa điện thoại cho tôi bấm số của mình cho chị. Tôi vui vẻ cầm lấy và bấm số cho chị. Sau đó, tôi tạm ngưng nói chuyện với chị ở đây, tôi còn phải về ôn bài cho kỳ thi hai ngày sau nữa.
__________________
Anh Khanh sau khi bị tôi từ chối, anh quyết định xem tôi là một đứa em gái, vẫn tiếp tục chăm sóc và bảo vệ tôi như lúc trước. Kỳ thi sắp đến nên rất nhiều người vào thư viện học bài. Anh đang lấy sách để học, một cô gái vội vội vàng vàng va vào người anh khiến cho một đống sách rơi xuống.
- Tôi xin lỗi, xin lỗi anh!
Ngẩng mặt lên nhìn, thì ra là Thẩm Vi Tú. Anh Khanh đỡ cô ta đứng dậy và dọn sách bị rơi, Vi Tú cũng giúp anh một tay.
- Cô làm gì mà chạy vội vàng vậy?_ anh Khanh hỏi
- Không có, tôi đang đi tìm cuốn bài tập tham khảo môn hóa học. Khổ nỗi chỉ có một cuốn trong thư viện, tôi đang đi tìm mà tìm nãy giờ không thấy.
- Là cuốn này hả?_ anh Khanh đưa cuốn sách anh đang cầm trên tay ra hỏi
- Đúng rồi nè, nhưng bị anh lấy trước rồi.
- Thế thì học chung đi! Dù sao thì nó cũng có chỉ một cuốn mà kỳ thi thì sắp đến rồi.
- Cũng được, vậy cám ơn anh trước.
Cả hai ngồi cùng nhau học bài, cây viết chì của Vi Tú rơi xuống đất, cô khom xuống lấy thì đúng lúc anh Khanh cũng định khom xuống lấy hộ cho cô thì hai cánh tay chạm vào nhau và cả hai cũng liền giật mình rút tay lại theo phản xạ. Lấy cây viết chì lên, anh Khanh vẫn tiếp tục học bài...
- Mà quên hỏi, anh tên là gì vậy?_ Vi Tú hỏi
- Tôi tên là Dương Khanh. Còn cô tên gì?
- Tôi tên là Thẩm Vi Tú
- Cuốn sách này cô cứ lấy mà học đi! Tôi dù sao cũng đã đọc gần hết rồi. Chúc cô thi tốt! Tôi còn có việc phải đi trước. Bye bye!_ anh Khanh đứng lên và vừa tính đi thì Vi Tú liền gọi anh lại
- Thế anh cho tôi số điện thoại đi! Có duyên gặp nhau thì chúng ta là bạn.
Anh Khanh quay lại nhìn cô, vẻ đẹp trai của anh làm cô như đã bị trúng tiếng sét ái tình với anh rồi. Anh Khanh ra ám hiệu tay chỉ vào cuốn sách Vi Tú đang cầm trên tay rồi anh mỉm cười, đi mất tiêu.
- Ý anh ấy là gì vậy?
Vi Tú vẫn không hiểu cho lắm ý của anh Khanh, cô ngồi xuống mở cuốn sách ra thì một tờ giấy rơi ra ngoài. Vi Tú cầm lên xem, ra là số điện thoại của anh Khanh. Anh Khanh cũng mặt dày thật! Chưa gì đã tự ý cho gái xinh số điện thoại của mình rồi.
_______________
Tôi đi về phòng của mình, Hạo Nam không thấy đâu nên tôi đi vào tắm. Đang tắm thì anh ấy về, thấy đèn phòng tắm bật nên anh ấy cũng đủ hiểu. Khi tôi vừa đi ra thì giật mình khi Hạo Nam đứng ngay trước mặt. Anh ấy cười quá gian xảo khiến tôi cảm thấy hơi sợ...
- Anh về khi nào vậy?_ tôi né đi ánh mắt của anh mà hỏi
- Anh về lâu rồi! Em để anh đợi lâu quá đấy!
- Em để anh đợi lâu sao? Vậy anh muốn tắm thì vào tắm đi!
- Haizzz..... Phải tới ngày anh đem bạn gái về giới thiệu với gia đình quá! Mẹ anh rất muốn gặp em đấy!_ Hạo Nam cứ như đang đùa vậy
-Anh nói gì vậy? Bộ dạng em bây giờ thích hợp để người khác biết em là bạn gái anh hả?
- Thế đây là ai vậy ta?_ Hạo Nam đưa tấm hình mà tôi mặc đồ, đội tóc giả hồi sáng ra cho tôi xem.
- Sao anh có nó?_ tôi liền giật lấy nhưng không được
- Bạn gái của anh cũng đẹp đấy chứ! Không phải là cũng đẹp mà phải gọi là mỹ nhân mới phải. Em nhìn như tiên nữ vậy á!
- Cấm anh nói vậy!
Tôi đang cố lấy tấm hình đó. Tại sao Hạo Nam lại có nó chứ? Anh ấy theo dõi tôi sao? Dù tôi cao như anh vẫn cao hơn tôi nên tôi với lấy không tới... Đó là sự khác biệt của chiều cao! Bởi con gái phải cao mới không dễ bị con trai ăn hϊếp. Nhưng cũng nhờ lùn lùn như vậy mới có nhiều cảnh lãng mạn hay xảy ra....
Trong lúc đang với lấy thì không may tôi vấp vào cái ghế và cả hai ngã xuống sàn. Tôi nằm trên người Hạo Nam. Một phen hú hồn vừa xảy ra. Mặt tôi còn chưa hết bỡ ngỡ thì lại bị Hạo Nam làm cho thêm phần ngạc nhiên mới nữa! Đột nhiên anh ấy lật ngược tôi xuống và anh ấy nằm trên người của tôi. Ý đồ của anh đã hiện ra. Anh tiến lại gần tôi, môi anh sắp chạm vào môi tôi thì lúc này tôi dùng lực đạp anh một cái như muốn triệt sản.
- A!!!!!! Lục Phạm em phải chịu trách nhiệm với anh vì đã ra tay độc ác với anh như vậy!
- Anh nói gì ghê vậy? Ai chịu trách nhiệm chứ? Là do anh tự có ý đồ trước nên em mới ra tay phòng thủ thôi!
- Anh không cần biết! Thi xong, em chắc chắn phải mặc y chang như trong tấm hình này đi với anh một ngày để bù đắp tổn thương mà hôm nay em đã gây ra cho anh!
Hạo Nam nói gì ghê dữ vậy trời! Thôi kệ đi! Dù sao từ trước đến giờ, mình cũng chưa có lần nào đi chơi với anh trong bộ dạng của một đứa con gái cả. Thế nên tôi mới chấp nhận với anh chuyện đó.