Thiếu Gia Và Cô Gái Taekwondo 2

Chương 16

Chương 16: Kỳ thi vừa qua....
Ôn tập bấy lâu nay thì cuối cùng cái ngày thi Đại học cũng đến. Mọi người đều lo lắng và hồi hộp khi mỗi người chọn thi ở những nơi khác nhau. Vì tôi tham gia vào kỳ thi của một trường bên Mỹ nên bộ phận giám khảo và bộ phận chấm thi bên trường đó phải sang tận đây mà gác thi cho tôi. Năm nay chỉ có một mình tôi là được chấm thi gay gắt nhất nhưng tôi không hề tỏ ra sợ hãi trước điều gì. 

Những ai thi vào trường Thiên Long thì sẽ cùng tham gia thi với tôi. Có cả nam và nữ trong một phòng thi và chỉ riêng một mình tôi là có đến bốn ngườiđứng canh thi xung quanh. Mặc dù rất gay gắt, rất đáng sợ nhưng tôi luôn giữ vững lý trí của mình.

"Tội cho Lục Phạm quá ! Chỉ mình cậu ta mà bốn người đứng canh."

" Cũng chịu thôi! Vì cậu ta được mời và cũng đã đồng ý rồi."

" Lục Phạm chắc chắn sẽ làm được. Mấy cậu không thấy cậu ấy luôn giỏi nhất trường mình à!"

" Luôn giỏi nhất không phải đi thi cậu ta sẽ làm được. Dù sao thi cũng chúc cậu ta may mắn vậy!"

Chúng tôi đang ngồi đợi đến giờ phát đề thi thì mọi người  xung quanh cứ mãi bàn tán về tôi. Tuy tôi nghe và tôi hiểu những điều họ nói nhưng đây là cơ hội duy nhất của tôi, tôi chắc chắn phải đậu. 

Vừa phát đề thi là 100 câu hỏi được ghi đàng hoàng trên hai mặt của một tờ giấy A3, gồm 50 câu trắc nghiệm và 50 câu bài tập của bốn môn: toán, anh, hóa, lý được viết hoàn toàn bằng tiếng anh. Tôi phải ngồi đọc tất cả và ghi ra kết quả phải làm hoàn toàn bằng tiếng anh. Tôi nhìn cái đề thi, chưa tới 5 phút thì trước mắt tôi đây, tôi đã dịch được toàn bộ sang ngôn ngữ của chính mình rồi. Tôi dường như đã giải được toàn bộ và bắt đầu suy luận theo nhiều cách giải khác nhau.

 Cái đầu của tôi dường như trở thành một cái máy bị tẩu hỏa nhập ma. Nó cứ liên tục hiện ra những đáp án và kết quả và tôi đang cố sắp xếp lại từng ý từng ý cho hợp lý. Và tiếng chuông vừa reng lên, cây bút tôi dùng để ghi cũng vừa bị gãy và tôi cũng đã làm xong bài thi.

Bước khỏi phòng thi, tôi liền nhìn thấy Hạo Nam đang đứng bên ngoài cửa nhìn về phía tôi. Tôi cười với anh một cái rồi kiệt sức mà vô thức ngất đi. Hạo Nam, anh Khanh, Vương Hải, Đại Phong và chị Thi liền đưa tôi đến phòng y tế.

- Không sao! Là do quá căng thẳng nên mới ngất thôi!_ cô Ari

-Tụi em cảm ơn cô!

- Trần Hạo Nam, Vương Hải, tớ phải xử đẹp hai cậu mới được. Lục Phạm chính là Lục Uyên Nhi mà hai cậu lại giấu tớ hả?_ Đại Phong nổi trận

- Là Hạo Nam kêu tớ làm vậy nên tớ không có tội. Muốn gì cậu xử cậu ấy đi!_ Vương Hải liền đẩy tội

- Vậy tớ hỏi cậu, nếu Uyển Thi ra lệnh cho cậu giữ bí mật chuyện gì đó thì cậu có dám nói ra không?_ Hạo Nam đang tìm cách thoát nạn

- Không đời nào, lời của bạn gái sao tớ dám cãi lại._ Đại Phong như muốn khoe khoang chị Thị là bạn gái anh ấy vậy...

- Thì đó.... Lục Phạm là bạn gái của tớ nên em ấy bảo tớ không được nói thì sao tớ dám nói đây!

- Cái gì? Lục Phạm và cậu hẹn hò rồi à?_ cả ba người đồng thanh

- Ờ, thế nên bây giờ Lục Phạm như bà nội của tớ vậy á. Em ấy nói gì sao tớ dám cãi. Thế nên tớ không hề có tội!_ haha đã thoát nạn chết rồi!

- OK, tạm tha cho cậu vậy. Lần sau cấm giấu tớ đấy!

- Okey!

- Đây là đâu vậy?

Lúc này tôi chợt tỉnh dậy, thấy bốn người bọn họ trước mặt và nhìn xung quanh. Họ đỡ tôi dậy, nhìn họ tôi cũng đủ hiểu chắc chắn tất cả đã biết tôi là con gái rồi.

- Haizzz.... Không thể nào tin nổi mà. Sao em ấy thay đổi nhiều dữ vậy? Cao ngang hàng với tớ luôn, còn cao hơn chị của em ấy nữa chứ!_ Đại Phong

- Anh không tin thì dù sao bây giờ em cũng đã trước mắt anh rồi, tin hay không thì kệ anh!_ tôi nói rồi cười với mọi người

___________________

Và theo lời hứa trước đó với Hạo Nam, tôi phải mặc y như trong tấm hình và đi bên anh một ngày. Gần đến giờ hẹn thì tôi đã thay đồ và trốn ra bên ngoài ký túc xá đợi Hạo Nam. Lát sau anh cũng tới. Anh chạy một chiếc xe hơi màu trắng sang trọng và bước ra mở cửa mời tôi vào, trông anh thật ga lăng.

- Bây giờ đi đâu vậy?_ tôi quay qua hỏi Hạo Nam. Anh nhìn tôi rồi nghiêng người qua, thắt dây an toàn cho tôi. Anh cười rồi trả lời:

- Em hôm nay đẹp lắm! Không hề có phấn son mà cũng đẹp, anh thích em là ở chỗ đó!

- Cám ơn anh đã khen! Bây giờ anh đưa em đi đâu vậy?

- Chúng ta đi đến nhà hàng. Đi thôi!

Anh liền phóng thẳng đến nhà hàng. Cái nhà hàng năm sao kiểu cách thật lộng lẫy. Hạo Nam nắm tay tôi đi vào...

"Chào cậu chủ Trần Thiếu!"_ tiếng của những người phục vụ và bảo vệ

- Chào cậu, Trần Thiếu gia! Trần Chủ tịch và phu nhân đang đợi cậu._ Vương Hải trước mặt mọi người vẫn phải xưng hô đúng theo chủ-tớ

- Tôi biết rồi! Phía nhà Thẩm gia đã đến chưa?_ Hạo Nam hỏi

- Chỉ còn Thẩm Vi Tú là chưa đến.

- Được, vào trong thôi!

Đúng lúc này từ bên ngoài cửa, một chiếc xe sang trọng nữa xuất hiện. Thẩm Vi Tú bước ra xe và sau đó là một bóng người con trai. Chúng tôi phải hả họng khi thấy đó là anh Khanh. Hai người họ nắm tay nhau đi về phía chúng tôi....

- Anh Khanh?!_tôi ngạc nhiên

- Dương Khanh?!_ Hạo Nam và Vương Hải ngạc nhiên

- Lục Phạm?!_ anh Khanh giật mình khi thấy tôi trong hình dáng con gái

- Lục Uyên Nhi?!_ Thẩm Vi Tú bất ngờ khi nhìn thấy tôi

- Cái gì? Anh gọi cô ấy là Lục Phạm?_ Vi Tú hỏi anh Khanh

- Thì Lục Phạm vốn là con gái mà!_ anh Khanh

- Sao anh lại ở đây? Còn đi cùng với Vi Tú?_ tôi hỏi

- Thế sao em lại ở đây? Còn mặc đồ con gái đi cùng với Trần Hạo Nam nữa?_ anh Khanh hỏi ngược lại

- Cô ấy là bạn gái của tôi!

- Anh ấy là bạn trai của tôi

Hạo Nam và Vi Tú liền đồng thanh, năm chúng tôi đều ngạc nhiên cả nhưng rồi kể mọi chuyện chúng tôi cũng đã hiểu và cùng đi vào trong.

Trần Lâm Hạo liền rất ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi. Hạo Nam và tôi, anh Khanh và Vi Tú lễ phép cúi chào

- Hạo Nam, Vi Tú, hai con đến rồi thì vào ngồi đi!_ ba của Vi Tú

- Hai người đó là ai thế?!_ mẹ Hạo Nam hỏi

Hạo Khanh, Đại Phong và chị cũng có ở đây. Hai người họ rất ngạc nhiên khi thấy tôi. Tất cả những người ở đây còn ngạc nhiên hơn khi nghe và nhìn thấy hành động của Hạo Nam và Vi Tú. Vi Tú nắm chặt tay của anh Khanh, Hạo Nam thì nắm chặt tay tôi.

- Em ấy là bạn gái của con!_ Hạo Nam

- Anh ấy là bạn trai của con!_Vi Tú

Lời nói đó làm ai cũng đứng hình nhìn vào bốn người chúng tôi.