Chương 14: Những điều vui vẻ của mọi người
Ôi, Nam đang ghen kìa! Nhìn ga lăng thấy sợ luôn. Tôi nên làm gì với anh đây..... Hôm nay chơi liều với anh luôn vậy!Tôi tiến lại gần Nam, hôn anh một cái rồi cười. Bây giờ, Nam mới chịu để yên cho tôi giúp anh băng bó vết thương.Cuối cùng, Hạo Nam cũng chịu đi xin lỗi anh Khanh và làm hòa với tôi. Việc ôn thi vẫn tiếp tục.... Một thời gian sau, tôi nhận được giấ chọn trường Đại học. Tôi đang do dự không biết nên chọn trường gì. Anh Khanh thì chọn thi thẳng vào trường Thiên Long, Hạo Khanh cậu ấy cũng vậy. Nhưng tôi thì vẫn chưa chọn được trường nào.
________________
- Lục Phạm, em có thư gửi gửi đến nè!_ Hạo Nam lấy thư từ phòng Hiệu trưởng đưa cho tôi
- Thư gì thế?_ tôi cầm lấy rồi hỏi
- Anh cũng không biết, Hiệu trưởng bảo anh đưa em. Hôm nay anh làm bít tết nha!_ Hạo Nam là người làm đồ ăn cho cả hai vì tôi có biết nấu cái gì để ăn đâu
- Sao cũng được! Để xem cái này là gì!_ tôi ngồi xé thư ra.
Tôi ngạc nhiên đến té giường. Đây là thư mời của một trường Đại học bên Mỹ, họ muốn tôi tham gia kỳ thi xét chọn để vào trường họ học.
- Em không sao chứ?_ Nam hỏi
- Không, nhưng đây là thư mời của trường Đại học quốc gia của Mỹ. Họ muốn em tham gia.
- Thiệt hả?_ Nam liền cầm lên xem và cũng không tin vào mắt mình
- Có mùi gì khét khét?_ tôi mũi hít hít
- A! Thịt khét rồi!_ Nam liền chạy vào trong
Bữa tối hôm đó chúng tôi ăn bít tết hơi bị khét một chút nhưng vẫn ngon....
- Hạo Nam, em có nên đi không?_ tôi hỏi
- Đương nhiên là phải đi rồi! Cơ hội tốt vậy mà!
- Nhưng....._ tui không nỡ
- Nhưng gì thế? Là em không nỡ rời xa anh phải không?
Trúng tim đen, tôi đỏ mặt không nói thêm câu nào. Nam dường như hiểu được tôi đang ngượng nên mới không chọc ghẹo tôi nữa...
- Em đi đi, anh sẽ đợi em quay lại mà!
- Em đi thiệt á nha!
- Ừm, học xong rồi quay về. Chúng ta vẫn có thể gọi điện thoại, nhắn tin với nhau mà.
- Sao anh không được mời cùng với em chứ?
- Có mời anh cũng không thể đi, em thấy cơ nghiệp nhà anh không? Anh phải thay ba tiếp nối nó.
- Ờ...._ tôi nói mà vẻ mặt ủ rủ. Sự thật là tôi rất muốn đi cũng không muốn xa Hạo Nam.
- Thôi, ăn đi! Ngày mai phải tiếp tục ôn thi đó!
- Biết rồi!
Hôm sau...
Trường Thiên Long có mấy tuyển thủ Taekwondo từ CLB huấn luyện quốc gia đến giao lưu. Tôi và Hạo Khanh có học nên cũng được nghe thông báo rồi. Chúng tôi ngồi nghiêm túc đợi cả đoàn đó đi vào. Ủa? Hạo Nam ở đâu ra đi cùng với bọn họ vậy?
- Hạo Khanh, anh cậu sao đi với họ vậy?_ tôi quay sang hỏi nhỏ
- Anh ấy là chủ mà, với lại trước đây anh ấy cũng là một tuyển thủ Taekwondo nên Hiệu trưởng để anh ấy hướng dẫn họ đi giao lưu.
- À......
____________________
- Chào mọi người! Đây là 5 tuyển thủ Taekwondo trẻ của CLB huấn luyện quốc gia._ Hạo Nam đứng trước lớp giới thiệu
- Trẻ là bao nhiêu tuổi?_ tôi giơ tay lên hỏi
- Để tôi giới thiệu!_ đội trưởng của đội tuyển tên là Lộc Mão
- Tất cả các anh đều 20 tuổi. Anh tên Lộc Mão, đội trưởng đội tuyển. Còn em tên là gì?
- Lục Phạm là tên em. Anh là đội trưởng vậy anh mạnh nhất ở đây hả?_ tôi hỏi
- Anh bạn Lục Phạm à, cậu ấy đã đánh là không thua ai đâu!_ anh bạn bên cạnh
Hạo Nam và tôi liền bật cười nhẹ. Xạo quá! Tôi còn nhớ lúc trước tôi đã đánh cho anh ta phải đầu hàng luôn.
- Thế anh nhớ Lục Uyên Nhi không?_ tôi vờ hỏi làm mặt anh ta tái nhợt
- Em chỉ hỏi chơi thôi, anh đừng để ý nha!_ tôi cười đắc ý
Cả lớp tôi có quyền được thách đấu với 5 người đó để mở rộng tầm mắt. Hạo Khanh cũng muốn đấu thử nên đã chọn người và đấu rồi. Tôi được bầu làm lớp trưởng nên phải đứng điều khiển lớp nghiêm túc. Hạo Nam tranh thủ lúc họ đang thi đấu với nhau nên lại nói chuyện với tôi:
- Chuyện lúc nãy là sao thế? Em biết anh ta à?
- Tên Lộc Mão đó trước đây từng bị em cho một trận, sau này em không còn tham gia nữa nên anh ta mới được lên làm Đại sư huynh.
- Em giỏi ghê! Con gái mà đánh thắng cả Tuyển thủ quốc gia luôn.
- Anh quên em cũng là 1 Tuyển thủ quốc gia à? Thôi không nói nữa! Hạo Khanh đánh xong rồi kìa, em cũng muốn đấu một trận.
- Anh cổ vũ cho em, cố lên!
Tôi đi lại trước mặt tên Lộc Mão đó, mặt nghiêm chỉnh hỏi:
- Anh có thể đấu với em không?
- Hôm nay giao lưu mà, ai yêu cầu anh cũng sẽ đấu._ tên đó ra dáng
- Em không muốn đấu như mấy bạn này, em muốn đấu thực sự với anh quyết định thắng thua. Nếu thua thì phải bị phạt nghe lời người thắng. Chỉ đấu một trận, không được dừng, ngã xuống 10 giây không đứng dậy xem như thua._ tôi nói xong xung quanh liền bắt đầu hứng thú. Ai nấy cũng nhìn tôi và tên kia.
- Thú vị nha! Cuộc đấu giữa Đại sư huynh và Lớp trưởng._ Hạo Khanh
- Được, anh đồng ý!
Tôi và tên đó đi vào mặc đồ bảo vệ, Hạo Nam làm trọng tài. Tôi cột tóc lên như mọi lần bước vào sàn đấu.
"Chào!..... Chuẩn bị!...... Đấu!"
Tôi đá, đấm, né đòn, đỡ..... làm mọi cách để không ngã. Anh ta đá xoay trên không, tôi lập tức nhảy lên tránh đòn rồi đá một cú xoay ngược lại, ngay đầu anh ta khiến anh ta bị ngã xuống đất.
"1,2,3,4,5....9,10! Lục Phạm thắng!"
"Đại sư huynh có sao không?"_ cả lũ chạy vào đỡ anh ta đứng lên
- Trong thi đấu, thắng thua đều phải chịu. Em nói đi, muốn anh làm gì?_ tên đó ra vẻ thanh minh
- Anh phải khao tất cả mọi học viên ở đây ăn thịt ba rọi nướng, gà rán, nước ngọt, bánh gato._ tôi đưa ra điều kiện
- Được rồi._ anh ta liền mở điện thoại gọi cho người đem đến.
Đồ ăn đầy bàn và đám heo đói đã bắt đầu trổ tài. Tôi chỉ gắp vài miếng thịt nướng và uống nước ngọt. Còn lại để mọi người ăn.
_____________________
Hôm nay là ngày gì ấy, hết chuyện này vui là đến chuyện khác. Anh Phong dẫn chị Thi về nhà ra mắt.
- Mẹ à, đây là bạn gái con, Lục Uyển Thi._ anh Phong
Mẹ anh ấy nhìn từ trên xuống dưới rồi liền cười vui vẻ, tỏ ra rất thích chị ấy, kêu chị Thi vào trong cùng ăn cơm
- Con thích thằng Phong chỗ nào vậy Thi?_ ba Phong hỏi
- Ba à? Sao hỏi cô ấy như thế?_ anh Phong
- Con thích anh Phong tại vì anh ấy bị điên đó bác. Anh ấy yêu con đến phát điên luôn ấy mà....
Nghe xong, ai cũng cười. Và chuyện đó tốt đẹp như thế đấy.
Hôm sau được nghỉ, tôi mặc đồ con gái, đội tóc giả đi vào bệnh viện thăm mẹ. Mẹ tôi đang nhắm mắt thì tôi vào ngồi cạnh, bà ấy liền thức giấc....
- Tiểu Nhi!_ mẹ ngạc nhiên gọi tên tôi. Tôi nắm tay mẹ mà muốn khóc.
- Con ở đây!
- Con đi đâu suốt 2 năm nay vậy hả?
- Con có chút chuyện nên đi giải quyết. Mẹ à, con có một người ba nuôi và một người anh. Họ đã giúp đỡ con suốt hai măm nay.
- Con lớn quá Tiểu Nhi, con thay đổi rất nhiều nữa. Bây giờ con đang ở đâu vậy?
- Con sắp được đi du học ở Mỹ. Con chỉ có thể quay về gặp mẹ một lúc thôi. Mẹ mau khoẻ lại. Sau này con về, con sẽ về luôn bên mẹ, nha mẹ!
- Không sao! Con từ nhỏ đã luôn làm rất nhiều chuyện vì gia đình rồi. Bây giờ có cơ hội thì con cứ đi đi. Sau này hãy về bên mẹ.
- Mẹ, con nhớ mẹ, con yêu mẹ nhiều lắm!_ tôi ôm chồm lấy mẹ mình...