Chương 13: Khi Hạo Nam ghen....
Tôi không biết phải nói gì với anh Khanh, dù anh ấy rất tốt với tôi nhưng tôi không có chút tình cảm nào với anh ấy cả. Anh Khanh tiến lại và ôm tôi. Lúc này tên Nam vừa nhìn thấy liền tức muốn ối máu, cọc cằn đi ra ngoài như muốn giết người Tôi đẩy anh Khanh ra và từ chối thẳng với anh ấy:
- Em xin lỗi anh. Em đã có bạn trai rồi. Cám ơn anh đã đối xử tốt với em như thế nhưng em vẫn muốn hai chúng ta tiếp tục là anh em với nhau như bây giờ à.
- Bạn trai em biết em đang giả trai à?_ anh Khanh ngạc nhiên hỏi
- Có, anh ấy biết. Em xin lỗi, anh Khanh._ tôi nói câu cuối rồi quay lại lớp học.
Đi dọc ngang qua hành lang của mấy lớp nữ sinh, tôi liền ức chế với hình ảnh trước mắt: Trần Hạo Nam đang tạo dáng "sẹc xy love", ôm eo, sờ má Thẩm Vi Tú. Ánh mắt đang muốn chọc tức tôi nhưng tôi cố nhịn, cười một cái rồi đi qua luôn. Tại nếu ghen bây giờ thì mọi người sẽ hiểu lầm mất.
Hạo Nam không quậy được tôi cách này liền kiếm cách khác. Đang trong giờ học, đột nhiên Hạo Nam cứ đứng sau lưng tôi, anh Khanh vừa quay qua hỏi:
- Lục Phạm, câu này làm sa.....*Bốp!*_ anh Khanh vừa quay qua hỏi bài thì Hạo Nam liền đá vào cái ghế của tôi một cái. Tôi mặc kệ tiếp tục chỉ anh Khanh câu đó.
Vào giờ âm nhạc, hôm nay chúng tôi tập chơi nhạc cụ. Tự nhiên tên Hạo Nam không có bổn phận cũng vào học. Anh ta là chủ nên đâu ai dám làm gì. Tôi đang cầm cây guitar lên kéo vài âm nhẹ thì Hạo Nam bên kia liền kéo dây của guitar điện làm ồn hết cả lên. Mặt tôi đơ một đống nhìn anh ta. -_-
Tới giờ ăn thì tôi và anh Khanh vẫn cùng nhau ăn như mọi ngày. Tự nhiên Hạo Nam từ đâu đến leo vào ngồi đối diện với tôi. Tôi và anh Khanh nói chuyện bình thường về các tiết học tiếp theo thì Hạo Nam liền vứt cái muỗng xuống đất.
- Aiya... xin lỗi nha!_ tên Hạo Nam nói mà mặt đáng ghét
Hết rơi muỗng, lần này là anh ta làm đổ nước.
- Phục vụ, mau dọn đống này đi!_ tên Hạo Nam ra dáng ông chủ.
"Tên này hôm nay có chuyện gì rồi đây! Không biết là muốn gây chuyện gì nữa?"
Cái suy nghĩ trong đầu tôi khi ấy, tôi đang múc từng muỗng canh lên uống và nhìn anh ta. Cái mặt đó rõ là đang muốn gây chuyện tiếp đây mà. Tôi ăn xong thì đi mua cafe uống. Có lòng tốt nên mua cho anh Khanh và Hạo Nam luôn. Đang đưa cho anh Khanh thì Hạo Nam giật luôn cả hai ly....
- Anh đang khát nên lấy luôn nha!_ tên Hạo Nam khó ưa >.<
- Cái tên này!_ anh Khanh tức giận, tôi liền cản anh ấy lại thì vô tình tay tôi ôm lấy anh Khanh.
Tên Nam đó liền nổi khùng lên đấm vào mặt anh Khanh một cái. Anh Khanh vốn đã tức giận nên cũng đánh trả lại. Cả trường tụ tập lại xem. Đại Phong, Vương Hải, Hạo Khanh chạy vào ngăn nhưng cả hai vẫn cố chấp. Muốn bà chị này ra tay cho họ một trận hay sao ấy!
- Dừng lại đi hai người!_Hạo Khanh
- Hai người đừng đánh nhau nữa!_ Đại Phong
- Hạo Nam, Dương Khanh bình tĩnh lại đi!_ Vương Hải
Lời khuyên cố can ngăn của ba người kia. Đại Phong bị họa lây, xông vào ngăn nhưng không may bị đấm một cái. Chị Thi liền tức giận, đi lại kéo anh Phong ra...
- Anh chảy máu mũi rồi, có sao không?_ chị Thi
- Anh không sao! Mau đi ngăn bọn họ lại đi!
Tôi nhìn thấy cảnh đó liền không chịu được nữa, chạy vào, không kiểm soát được hành động. Tôi đã bẽ một tay của mỗi người ra sau lưng.
- Dừng lại được chưa, hả?! Đây không phải cái chợ, muốn đánh nhau thì đánh. Anh Nam, em thấy rõ là anh sai trước nên anh hãy xin lỗi đi!_ tôi nói
- Anh xin lỗi sao? Đừng có vọng tưởng! Người xin lỗi phải là cậu ta kìa!_ Hạo Nam vẫn cố chấp
- Tại sao tôi phải xin lỗi cậu chứ?! Đừng nghĩ mình là chủ thì muốn làm gì thì làm!_ anh Khanh
- Stop here! Không cần xin lỗi nữa! Hai người dừng lại đi!
- Vậy anh nói thẳng, em mới là người cần xin lỗi anh đó!_Hạo Nam
- Tại sao em phải xin lỗi?_ tôi tỏ ra không biết gì hỏi
- Em tự mà nghĩ đi!
- Được rồi, đừng cãi nhau nữa. Mọi người đang bàn tán nhiều lắm kìa!_ Hạo Khanh nói nhỏ
Lúc này ba người chúng tôi mới để ý xung quanh. Hạo Nam liền hất tay tôi ra rồi một mình đi về ký túc xá. Tôi đưa anh Khanh lên phòng y tế và chuyện ồn ào đó đã được giải tán.
- Có đau không anh? Tên Hâm đó quá đáng lắm mà!_ tôi hỏi
- Không có đau nhưng thật nhục mặt mà!_ anh Khanh
- Nhục mặt?
- Đường đường là một con trai lại bị một đứa con gái hạ gục một cách dễ dàng.
- À là chuyện đó! Thôi anh nghỉ đi! Em đi trước đây!
Tôi vừa bước ra thì gặp cô Ari...
- Cô làm em giật mình!
- Em là con gái sao?_ cô Ari đã nghe mọi chuyện, - Dạ đúng thế!
- Em là con gái mà lại học cùng, ở cùng với đám nam sinh đực rựa đó hả?
- Em không sao mà! Cô không nhớ em sao?
- Em là....
- Em là Lục Uyên Nhi nè! Đứa con gái hai năm trước dám đánh Trần Hạo Nam không ra gì nữa đấy!
- A! Cô nhớ rồi!
- Chuyện em là con gái mong cô giữ bí mật, em cũng sẽ giúp cô giữ bí mật chuyện tình cảm của cô và thầy Kiến Minh. Nha!?_ tôi đang trao đổi điều kiện
- Em! Haizzz..... được rồi, cô sẽ giữ bí mật đó giùm em! Ngược lại, em cũng phải im miệng.
- Dạ được. Vậy, em đi đây nha! Cô Minh Minh, hôm nay cô rất đẹp đấy, hình như người yêu của cô đang rất gần cô đấy_ tôi chạy đi thì thấy thầy Kiến Minh đang đi từ xa tới
- Ý gì thế?!_ cô Ari vừa quay lại đã thấy thầy ấy liền bối rối chỉnh tề lại cho đẹp.
..........
Chuyện họ tôi không quan tâm, tôi đi về ký túc xá. Hạo Nam đang ngồi ngay cửa sổ, mặt buồn rầu nhìn ra ngoài. Tôi lấy hộp thuốc rồi đi lại. Tay anh bị thương nên tôi muốn sức thuốc, băng bó lại cho anh. Tôi vừa cầm tay anh lên thì anh liền hất tay tôi ra...
- Anh không sao, em tránh ra đi!
- Cái gì mà không sao? Bị đánh cả người không bị gì mới lạ.
- Liên quan gì đến em? Em đi mà quan tâm tên Dương Khanh đó đi!
- Ý gì đây hả? Không liên quan đến em là sao? Còn kêu em đi quan tâm anh Khanh......_ lúc này tôi mới chợt ngờ ngợi
- Không lẽ... là anh đang ghen sao?_ tôi ngạc nhiên hỏi
- Không hề!
- Rõ ràng là đang ghen mà. Thôi mà, ghen với anh Khanh làm chi, em chỉ xem anh ấy là anh trai thôi mà.
- Anh ghen thì sai sao? Là vì anh quá yêu em thôi, anh không muốn thằng con trai nào kè kè sát bạn gái của anh cả.
Ôi, ga lăng dữ dội luôn à..... tôi phải làm gì với anh đây!!!