Chương 39: Tên ngốc, tại sao không nghĩ tôi yêu cậu?
""Tôi nói"" Thiên Bảo nằm trên ghế vẻ mệt mỏi, tay xoa xoa mi tâm""Mời""
""Tôi với Rose là anh em song sinh""
""Cái quái gì vậy? Cậu xác định là vẫn còn tỉnh táo chứ"" Cô nhảy dựng cả người lên vì người ngạc nhiên.
""Lừa cô tôi được lợi à?""
Thiên Bảo không thèm liếc Ngọc Anh nhưng giọng điệu lại pha chút khinh thường như muốn nói:""Cô giá trị lắm sao?""
Cô thấy mình hơi quá liền cố gắng bình tĩnh lại mà nghĩ kĩ. Một lúc để tiêu hóa, cô thầm chửi mình một cái. Rõ ràng là sơ hở nhiều thế kia cô lại có thể không nhận ra. Từ cách suy nghĩ đến ngoại hình của hai người rõ ràng là thập phần giống nhau
Ặc, giờ thì biết tại sao con hàng này lại buồn đến nỗi nốc hết mấy chai rượu quý của cô rồi. Mà khoan, hình như có gì đó không đúng!
""Ông dám lấy rượu của tôi uống. Bảo sao mà thấy quen mắt thế""
Ôi hỡi ơi những chai rượu quý của tôi. Bà đây muốn gϊếŧ người. Ngoài việc nghiên cứu ra thì cô rất thích sưu tầm rượu quý. Mất bao nhiêu công sức mới có được vậy mà tên này dám lấy ra mà uống
Một..Hai..Ba... WTF. Phải hơn mấy chục chai rượu quý của bà đấy. Nào là Macallan 1946; Glenfiddich; ....Mẹ còn có cả chai Isabella"s Islay mà cô quý nhất nữa. Phải biết là giá trị của mấy chai này không phải con số nhỏ đâu. Mà cái quan trọng là muốn tìm một chai giống như thế rất rất rất khó đấy
""Tôi đền được""
""Ông nghĩ mình là ai mà đền được. Có biết là vì cái chai Isabella"s Islay kia mà bà đây phải đổi một trong những thí nghiệm tâm đắc nhất không hả? Bây giờ trên thế giới không có quá 10 chai đây!""
""Lắm mồm. Muốn bao nhiêu trong kho của hoàng tộc A đều có hết""
""Ok, nhớ cái miệng ông nói đấy""
Ha ha, ngu gì không nhận. Phải biết là kho rượu của nước A là nơi có nhiều loại rượu quý nhất đấy.
""Thôi vậy hôm nay chúng ta cạn ly đi""
Cô vui vẻ khoác vai Thiên Bảo nói nhưng nhận lại chỉ là một ánh mắt khinh bỉ. Đến khi ánh mắt hắn chuyển sang đống chai rỗng nằm rải rác trên sang cô mới hố ra. Xấu hổ nhấn nút gọi phục vụ:
""Thêm chục chai nữa vào đây. Nhanh lên""
Sau khi nghe xong, phục vụ bên ngoài nhìn nhau khó hiểu. Bọn họ gọi cô đến đây để mang Thiên Bảo về sao bây giờ lại gọi rượu vậy? Thôi bọn họ thắc mắc cũng chả có ai giải đáp, cứ nghe lời thôi
Thế là ngay lập tức phục vụ đi lấy rượu mang vào phòng. Thế là từ lúc đó đến tối, hai người cùng nhau nâng ly. Mặc dù tửu tượng của Thiên Bảo tốt nhất trong bang nhưng liên tục nốc rượu vào người cũng không khỏi khiến nội quan bắt đầu không tốt, thần trí cũng dần mơ hồ
Đến khi hết rượu, hai người mới tựa vào nhau, khắp nơi toàn mùi rượu vào rượu. Cả cô và Thiên Bảo đều đã say đến không thể làm gì nữa rồi. Không khí giữa hai người cũng khác bình thường
Nếu là khi không say, đảm bảo chưa đến 1 giây căn phòng đã tràn đầy tiếng cãi nhau om sòm. Nhưng bây giờ lại là sự im lặng, chỉ còn tiếng thở của cả hai
""Ngọc Anh, cô biết không?"" Thiên Bảo bất chợt mở miệng
""Hửm?""
""Tôi đã từng nhầm lẫn tình cảm giữa mình bà Nhi là tình yêu đấy""
Người cô hơi khựng lại khi nghe thấy điều đó. ""Tôi biết"" thế nên cậu không phải nhắc đến cái chuyện đấy đâu. Tất nhiên là vế sau cô chỉ nói ở trong lòng
""Cô biết từ khi nào""Hắn giật mình
""Hừ, biểu cảm rõ ràng trên mặt thì bảo tôi không thấy được chẳng khác nào nói bà đây mù hả?""
""Thì ra là tôi không giỏi giấu giếm thế ư?. Mà cũng kệ đi, bà biết không, mặc dù biết tình cảm cả hai chỉ ở mức anh em với nhau nhưng tôi vẫn rất đau. Mối tình đầu của bản thân lại là chính người em gái song sinh của mình, mà càng đau thêm khi bao năm qua tình cảm ấy chỉ là ngộ nhận. Tôi thật sự không biết nên phải làm gì nữa""
Cô vẫn cứ lặng im lắng nghe nhưng trong lòng đã nổi sóng. Con mẹ nhà nó, bộ tưởng bà đây không đau hả. Mối tình đầu của cậu đã thấm gì so với cô cơ chứ.
Yêu một người, có thể bộc lộ điều ấy ra đã là tốt lắm rồi. Còn cô thì sao chứ. 3 năm nay đem lòng yêu một người, phải cố gắng không để những gì trong lòng bộc phát ra. Phải chịu đựng nỗi đau như xé lòng nhìn người on trai mình yêu theo đuổi người khác. Phải tìm đủ mọi cách để có thể ở bên người ấy, có thể được nói chuyện với người ấy dù chỉ đơn giản là một trận cãi nhau
Phải! Cô yêu Thiên Bảo, yêu từ rất lâu rồi. Từ khi gặp được hắn trong đợt huấn luyện rồi dần dần tiếp xúc với con người khác lạ kia rồi dần dần trong vô thức mà yêu hắn.
Đáng buồn thay , hắn lại đem lòng yêu Nhi- người bạn thân của cô. Buồn thật đấy nhưng không hiểu sao cô vẫn cố chấp mà yêu, yêu đến mù quáng
Chìm trong suy nghĩ đến khi câu nói của Thiên bảo vang lên, cô mới thật sự tỉnh lại
""Ngọc Anh, có lẽ tôi không được ai yêu cả""
Ngay sau câu nói ấy, cả người Thiên Bảo lập tức bị đè xuống ghế. Ngay khi muốn hỏi chuyện gì liền cảm nhận được giọt nước trên má mình rồi đột nhiên tiếng khóc vang lên:
""Tên ngốc! Tại sao không nghĩ tôi yêu cậu?""
End chap