Em Gái À! Anh Nhịn Đủ Rồi Đó!

Chương 40

Chương 40: Lại lần nữa ra đi
Ngay sau câu nói ấy, cả người Thiên bảo lập tức bị đè xuống ghế. Ngay khi muốn hỏi chuyện gì liền cảm nhận được có giọt nước trên má mình rồi đột nhiên có tiếng khóc vang lên

""Tên ngốc! Tại sao không nghĩ tôi yêu cậu""

Thiên Bảo cứng đờ, tai ù ù. Mắt mở to ra nhìn cô như không tin những gì mình đang thấy

""Cô...Cô nói cái gì?""

""Con m* nó. Còn cái gì nữa. Bà đây đã đem lòng yêu cái tên ngốc nhà cậu. Nghe rõ chưa!""

Đầu óc của hắn đã rối càng rối hơn. Ngọc Anh yêu hắn....Ngọc Anh yêu hắn? Hình như là hắn đã uống say quá rồi. Nhưng mà chính cái hiện thực kia lại nói lên tất cả không phải là mơ.

Nhưng hắn nên làm gì đây? Dù đã biết bản thân không thật sự là yêu Nhi nhưng dù sao thì sau chuyện hôm qua thì cũng đủ làm hắn phải rối loạn. Hiện giờ cô lại nói là yêu hắn. Nếu lúc trước hắn sẽ chỉ nghĩ là cô nói đùa nhưng bây giờ, nhìn cô gái đang ở trên người mình kia, những giọt nước lăn dài trên má, đôi mắt đỏ hoe. Không tin ư? Hắn không làm được

""Xin lỗi""

Thấy Thiên Bảo khuôn mặt chứa đầy sự rối loạn, cô nở một nụ cười đau khổ trong lòng. Dù đã lấy hết can đảm để nói ra nhưng kết quả lại đã biết trước. Nhưng dù đã biết trước, cô vẫn muốn thử một lần, thử xem tình cảm của mình bao lâu nay có được chấp nhận không.

Không cần thiết hắn phải đồng ý ngay nhưng ít nhất cũng để cho cô được đường đường chính chính mà theo đuổi hắn. Không cần phải cố gắng nhịn xuống.

Nhưng...giờ thì sao? Kết thúc rồi, trò chơi đã kết thúc rồi. Cô đã đánh cược tất cả của mình và bây giờ...kết thúc.

Nén nỗi đau trong lòng nhưng dù vậy thì những giọt nước vẫn lăn dài, nhiều hơn trước. Ngồi dậy, quay mặt đi để hắn không nhìn thấy bộ dạng này của mình

""Không sao. Tôi biết cậu sẽ không chấp nhận đâu. Tình cảm này tôi cũng đã nói hết. Tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra""

""Xin lỗi"" Hắn bây giờ chỉ có thể nói hai chữ này thôi

Lại hai từ này. Nhưng thì sao chứ. Kết thúc là kết thúc. Cũng đến lúc cần rời đi rồi. Cô cần thời gian để ổn định lại mọi thứ. Cần thời gian để quên hắn và bắt đầu lại một cuộc sống mới. Một cuộc sống mà cô sẽ chỉ sống cho bản thân.

""Không cần nói nữa. Cậu cứ ở đây đi, tôi sẽ gọi Kiro đến đón. Mà hình như sáng mai Nhi sẽ bay đúng không? Cậu không định chuẩn bị gì hả""

""Ừm""

""Vậy tôi đi trước. See you later"" Nói rồi cô bước ra ngoài phòng để lại Thiên Bảo hơi khó hiểu. "See you later"?

Sáng hôm sau. Tại sân bay tư nhân

""Ba mẹ con sẽ trở về sớm"" Nhi ôm ông bà Mạc nói

""Ngoan. Con có thể về bất cứ khi nào muốn""

Mạc phu nhân xoa đầu nó. Bà thật sự rất thích đứa con này. Không cùng huyết thống thì sao chứ. Dù có vậy đi nữa, tình cảm của bà dành cho nó là sự thật

Nó rất cảm động, nhất định sau khi giải quyết bên nước A xong nó sẽ về nơi này. Nhìn sang cậu đang đứng bên cạnh với vẻ mặt đen sì. Nó hơi khó hiểU

""Con muốn ôm Nhi""

Ặc đừng nói với nó là từ nãy tới giờ cậu chỉ vì muốn ôm nó mà mặt đen á. Có cần ấu trĩ đến vậy không?

Nó tiến đến ôm tên trẻ con kia, một cái ôm rất bình thường nhưng đó chỉ là người ngoài nhìn vào thôi còn người trong cuộc thì sao, mặt đỏ hết kia kìa. Căn bản là khi ôm, cậu bất ngờ giở giọng lưu manh mà ghé sát vào tai nó nói

""Em yêu. Em mà dám "hồng hạnh vượt tường""* anh liền ăn em đấy. Nên biết, kể cả chúng ta có chưa 18 thì anh cũng chả ngại đâu""

(* hồng hạnh vượt tường:Hồng hạnh vượt tường ý chỉ người phụ nữ đã có chồng nhưng còn nɠɵạı ŧìиɧ.

Mình nhớ không lầm thì xuất phát từ câu thơ đại khái là "xuân sắc khắp vườn không cách giữ, một đóa hồng hạnh vượt tường ra".)

""Chúng ta chưa có lấy nhau"" Nó nhỏ giọng đáp chỉ cho hai người nghe

""Nếu thích anh có thể cầu hôn em ngay tại đây. Đằng nào đi nữa, em dám không cưới, anh liền khiến em không rời khỏi giường 3 ngày. Đến lúc đó có sao thì cũng đừng trách anh nha""

Mặt nó đã đỏ lại càng đỏ hơn. Nhanh thoát khỏi vòng tay của cậu, tiến đến chào ba mẹ rồi liền nhanh đi lên máy bay. Nó là không dám ở lại thêm tí nữa đâu, nhỡ cậu làm thật thì khổ

Trên máy bay, mọi thứ đã chuẩn bị xong. Tiếng quạt gió vang lên, mọi người trở về vị trí của mình để bắt đầu cất cánh. Nó nhìn qua cửa sổ xuống bên dưới, nhìn cảnh vật dần dần thu nhỏ lại, lòng mang nhiều luyến tiếc

Thiên bảo ngồi đối diện nó, hôm qua ba mẹ(ruột nhé) đã về nước trước để chuẩn bị mọi thứ cho việc công bố

""Cậu đã tiễn Ngọc Anh chưa?"" Nó mở miệng hỏi. Mặc dù đã biết cả hai là anh em nhưng cách xưng hô vẫn không đổi

""Tiễn Ngọc Anh? Cô ấy đi đâu?"" Thiên Bỏ ngạc nhiên hỏi Nhi

""Cô ấy chưa nói sao? Ngọc Anh phải về Mĩ""

""Cái gì ? Về Mĩ""

Việc này làm hắn như nhận ra điều gì đó. "See you later" Câu nói này chẳng phải là.....

End chap