Em Gái À! Anh Nhịn Đủ Rồi Đó!

Chương 38

Chương 38: Con hàng
Ngày hôm ấy, cả biệt thự Mạc gia mọi người trên đầu chỉ viết một chữ ""Buồn""

Bây giờ dù sao ba mẹ ruột của tiểu thư cũng đã đến đón, hơn nữa lại là những người không thể chọc vào, vậy nên nó phải về nước để ra mắt công chúng. Chỉ còn một ngày để nó chia tay mọi người.

Không khí trong biệt thự trầm lắng, không còn sự vui tươi tràn đầy sức sống như ngày thường nữa.

Trong phòng của cậu .

""Ngoan. Đừng khóc. Cũng không phải là em sẽ không trở lại đây được nữa. Chẳng phải mẹ đã nói rồi sao, cánh cửa Mạc gia luôn chào đón em""

Cậu nói, nghe có vẻ là một câu an ủi vui vẻ nhưng giọng điệu lại tràn đầy nỗi buồn. Đã 3 năm cậu không được gặp Nhi, rồi đến khi nó mới về đã phải lần nữa rời xa. Tình cảm hai người vừa chớm nở thì đã bị ngăn cách bởi luật lệ, cho đến khi tia sáng hi vọng kia đến thì cậu lại phải rời xa nó.

Cánh tay ôm nó thật chặt vào lòng, tràn đầy sự sủng nịnh như muốn cả hai hòa vào với nhau để mãi mãi không gì có thể tách ra được. Đầu vùi vào hõm cổ nó như muốn che đi đôi mắt có chút đỏ, lưu luyến mà ngửi mùi hương độc quyền chỉ có trên người Nhi.

Nó đã cố nhịn khóc cả ngày trời rồi, đến khi được vòng tay ấm áp của người con trai mà nó yêu kia thì nó mới dám thật sự khóc to, khóc cho thỏa nỗi lòng. Nó trách ông trời cớ sao lại lần nữa chia cách hai người.

Cứ thế hai người một người ôm một người khóc nhưng đều chung một suy nghĩ là hướng về người mình yêu.

Còn ở một nơi khác

Tại quán Bar K.O - một Bar thuộc bang CiC, phòng Vip 1. Một chàng trai quần áo xộc xệch nhưng lại không khiến người khác cảm thấy xấu xí mà càng thêm phần nào quyến rũ.

Hắn đã ở trong phòng này rất lâu rồi. Từ chiều hôm qua, hắn- Thiên Bảo đã uống hơn chục chai rượu loại nặng của Bar. Dù xung quanh toàn chai rỗng nhưng từng đấy làm sao có thể khiến cảm xúc, nỗi đau trong lòng của hắn biến đi được.

Người ta nói rượu sẽ khiến chúng ta quên đi nỗi đau, vậy tại sao khi uống thì hình ảnh của Nhi vẫn cứ càng ngày càng hiện nhiều trong tâm trí cậu.

Lại một chai nữa rồi một chai, cứ thế đến khi cánh cửa bị một lực mạnh đập vào khiến nó mở toang ra, hắn mới dừng lại động tác nhưng chỉ được một lúc lại định tiếp tục, giọng bực mình quát.

""Cút""

""Mẹ *** nhà cậu. Bà đây mà cũng dám đuổi""

Lần này thì thành công khiến hắn cứng đờ. Ngước đầu nhìn lên liền thấy cô đang đứng tay chống hông từ trên nhìn xuống, mặt tràn đầy tức giận vì vừa bị quát.

""Sao cô lại ở đây?""

""Lại còn sao lại ở đây. Xem bản thân đi. Nếu không phải có người nói cho bà đây biết cậu ngồi ru rú trong phòng này từ chiều qua rồi nốc hết mấy chục chai rượu nặng thì bà đã không đến""

Cô cao giọng nói, nhanh tay giật lấy tay rượu trên tay của Thiên Bảo. Mặt tức giận như muốn trực tiếp đập cái chai lên đầu con ""hàng"" này

Thiên Bảo cũng không tức giận, bỏ qua chai rượu kia, với tay ra như muốn lấy một chai khác nhưng nhận ra chỉ còn một khoảng trống.

Thấy hành động của hắn, cô càng tức giận

""Cậu bị điên hả. Còn muốn uống thêm sao. Muốn chết thì sao không bảo bọn thuộc hạ một phát và tim mà còn ở đây tốn rượu làm gì hả?""

Không quan tâm đến những lời của cô nói, hắn gọi phục vụ

""Thêm nữa vào đây""

Người phục vụ đi theo cô liền dè chừng mà liếc nhìn hỏi ý Ngọc Anh

""Cấm, tên nào dám mang bà liền chặt tay. Mấy người cút hết luôn đi""

Ngay lập tức trong phòng không còn một bóng người, cánh cửa cũng được đóng lại để tách biệt căn phòng với không khí bên ngoài

Mấy người phục vụ thở một hơi dài, cùng chung một suy nghĩ .""Bà la sát đấu với Diêm Vương, mong là đừng loạn quá""

Trong phòng thì vẫn tiếp tục như cũ, một người đứng một người ngồi. Một người thì mặt đằng đằng sát khí còn người kia thì bất cẩn đời tựa như cả thế giới có nổ thì cũng không quan tâm đến mình.

""Nói! Rốt cuộc là ""con hàng"" cậu bị cái quái gì hả""

Cô ngồi xuống ghế đối diện, mở miệng nói trước

""Không liên quan đến cô"" Thiên Bảo lắc đầu, mắt nhìn ra phía cửa kính một chiều( Au: là cái loại kính chỉ bên trong nhìn được, bên ngoài không nhìn được ấy) mà quan sát cả sàn quán bar

""Sh*t. Bà đây nói thì cậu không nghe đúng không. Vậy thì tôi gọi Rose(Nhi) đến vậy""

""Không được"" Hắn quát to làm cô giật mình. Mày hơi nhướn nhìn thẳng vào mắt Thiên Bảo nói:

""Vậy tốt nhất là cậu nên nói""

""Tôi nói"" Thiên Bảo nằm trên ghế vẻ mệt mỏi, tay xoa xoa mi tâm

""Mời""

""Tôi với Rose là anh em song sinh""

End chap