Chương 37:
""Chúng tôi muốn đón con gái mình về""Ngay lập tức ông bà Mạc cùng Nhi đều ngạc nhiên, còn Thiên Bảo và Thiên thì đã biết được trước nên mặt vẫn bình thản. Chả qua là Thiên Bảo thì chìm trong đau khổ còn người kia thì như mở cờ trong lòng
""Ý hai người là...""
""Chúng tôi đến đón Mạc Đăng Nhi"" Kanry gật đầu nói
""Vậy phu nhân đây là...""
""Ừ. Tôi là mẹ của con bé""
Ông bà Mạc nhìn nhau. Quả thật rồi chuyện gì cũng sẽ xảy đến mà. Năm đó vì muốn Phong Thiên có một người chơi cùng ông bà đã quyết định nhận nuôi một đứa trẻ.
Hôm đó tại nhà trẻ, hai người đã vô tình thấy một bé gái trông giống như vừa mới được sinh ra, xung quanh còn quấn khăn lại. Không hiểu sao đứa bé đó lại thu hút được hai người, với lại nếu là một đứa trẻ sơ sinh thì sẽ tốt hơn nhiều nên ông bà quyết định đưa về nhà.
Và rồi mọi chuyện từ từ đến. Hai người rất yêu con bé và cả Thiên cũng vậy. Vốn là định đến khi Nhi trưởng thành sẽ nói cho con bé tất cả mọi chuyện nhưng lại không ngờ sẽ xảy ra chuyện như ngày hôm nay.
Còn về phía Nhi. Nó thật sự rất ngạc nhiên. Trong lòng vừa vui vừa buồn. Nó không phải con của ba mẹ, và hai người đang ngồi đối diện kia mới chính là ba mẹ ruột của nó.
Nhưng cũng không dấu nổi niềm vui. Vui vì nó và cậu không phải anh em ruột, hai người hoàn toàn có thể đến với nhau, có thể yêu nhau đường đường chính chính mà không bị mọi người chỉ chỏ.
Bỗng chốc nó nhìn về phía Thiên Bảo. Có lẽ là do song sinh nên hai người có suy nghĩ giống nhau. Hai người chạm mắt vào nhau. Thấy Nhi nhìn Thiên Bảo với ánh mắt khó hiểu, bà William liền nói
""Nhi Nhi! Đây là Thiên Bảo, anh trai song sinh của con. Hình như là hai con quen nhau đúng không?""
Nó giật mình. Thiên Bảo thật sự là anh song sinh của nó?. Giờ thì nó có thể hiểu tại sao mà nhiều khi cảm thấy bản thân và hắn luôn có suy nghĩ giống nhau rồi. Nhưng bây giờ mới để ý, quả thật là khuôn mặt của Thiên Bảo có nhiều nét giống nó.
""Khoan đã. Tôi có thể hỏi hai người một điều không?"" bà Mạc nghiêm túc
""Bà cứ hỏi""
""Nếu Nhi là con gái ruột của hai người cớ sao năm đó khi con bé mới sinh ra liền bị đưa đến trại mồ côi. Hơn nữa nếu không nhầm thì nước A chẳng phải cách nước S (nước mà Nhi đang ở ) rất xa sao. Chuyện này có vẻ như không đúng lắm""
""Nếu phu nhân đã hỏi thì tôi cũng muốn chậm trễ gì nữa. Thật ra năm đó xảy ra một cuộc tranh đoạt ngôi vị. Vì muốn để tôi phân tâm nên em trai tôi đã cho người đi bắt cóc con gái tôi. Nhưng tên đó không ngờ rằng lại bị người của tôi phát hiện.
Người của tôi khi giành lại được Nhi thì đã đến biên giới nước S. Vì đằng sau còn nhiều người truy đuổi nên người đó đã cố gắng tìm đến một cô nhi viện và để Nhi ở đó còn chính mình thì tìm cách đánh lạc hướng bọn người kia nhưng bị thương nặng nên đã tử vong ngay tại chỗ
Chúng tôi không hề biết chuyện kia nên vẫn cứ cho truy tìm Nhi. Đến cách đây mấy tháng, có một người đến và đưa đoạn ghi âm cùng tờ giấy mà thuộc hạ đã để lại đến.
Sau đó chúng tôi mới biết con bé được người cứu và ở trong cô nhi viện nên liền cho người đi xem. Nhưng hình như ông bà Mạc đây lại phong tỏa chuyện đó nên mất nhiều thời gian để tìm hiểu""
Ông Kanry từ tốn kể lại mọi chuyện. Khi nghe xong vợ chồng Mạc không ngờ vì phong tỏa lại tin tức nên khiến hai người kia bây giờ mới có thể tìm thấy con.
""Thì ra là vậy. Hai người muốn đến đón Nhi đúng không""
""Đúng. Dù sao con bé cũng là công chúa của một nước. Trong thời gian qua cảm ơn hai người đã rất yêu thương Nhi. Sau này có dịp nhất định tôi sẽ báo đáp hai người"" Ông Kanry nói
""Chuyện này vẫn nên hỏi Nhi thì hơn"" Bà Mạc quay sang nhìn nó
Chuyện này làm nó rất rối. Một bên là ba mẹ ruột của nó, một bên là những người mà nó rất yêu thương, tuy không phải ruột thịt nhưng dù sao tình cảm trong bao năm qua không hề giả dối. Hai người luôn yêu thương chiều chuộng nó như con ruột và cũng là người đã mang đến cho nó cơ hội ở bên cạnh cậu. Nó nợ hai người rất nhiều. Nếu không có hai người, nó đã không có ngày hôm nay.
Thấy con gái mình có vẻ rất lưu luyến không muốn đi, bà William cũng không bắt ép quá ngược lại còn càng có cảm giác mang ơn hai ông bà Mạc vì đã đối tốt với con mình. Vì nếu không con bé sẽ chẳng bày tỏ ra cảm xúc này
""Không sao đâu. Thật ra bà mẹ chỉ muốn con về nước và công bố thân phận thật ra thôi. Dù sao trên con còn có hai người anh và ba mẹ nên chắc chắn con sẽ không phải làm gì nhiều. Bất cứ khi nào đều có thể về đây ""
Bà William an ủi nó
""Chuyện này...""
""Không sao đâu Nhi. Chẳng phải mẹ con đã bảo là con bất cứ khi nào cũng có thể về đây sao. Con hãy nhớ rằng cánh cửa Mạc gia luôn chào đón con""
""Mẹ. Cảm ơn mẹ. Tuy chúng ta không có quan hệ ruột thịt nhưng con luôn coi mẹ là mẹ của mình. Con hứa, nhất định con sẽ nhanh chóng trở về""
Nó ôm chặt bà, nước mắt rơi rơi xuống...
End chap