Chương 36: Tôi là mẹ của con bé
Sáng hôm sau, tại nhà của Thiên Bảo""Ba mẹ về có việc gì sao?"" Thiên Bảo ngồi trên ghế sofa, đối diện là một cặp đôi đã trung niên nhưng nhìn qua vẫn rất trẻ, cả người toát lên tư thái cao quý, bộ đồ mặc trên người cũng hoàn toàn được làm bằng chất liệu tốt.
Hai người chính là vua và hoàng hậu của nước A hay nói cách khác là ba mẹ của Thiên Bảo. Bà William và ông Kanry. Thiên Bảo là hoàng tử đệ nhị của nước A. Trên là thái tử hay anh trai của Thiên Bảo.
""Ba mẹ chỉ đến thăm con thôi mà"" bà William cười hiền lành
Thiên Bảo vẫn giữ nguyên thái độ mặt nghiêm túc nhìn hai người .""Có tên điên mới tin cái lí do này. Có ông vua bà hoàng nào lại đi bỏ đất nước của mình cho con trai rồi đi đến nới này chỉ vì thăm con không? Con còn chưa có ngu đến mức thế đâu""
""Thằng nhãi. Có cần phải quá lời thế không"" Ông Kanry
""Không hề quá nếu là đối với hai người""
""Được rồi, được rồi. Đúng là ba mẹ đến đây không phải là để thăm con mà là để tìm em gái con"" Bà William dần trở nên nghiêm túc hơn
Lần này thì Thiên Bảo rất ngạc nhiên. Em gái hắn? Không ngờ lại ở đất nước này.( Au: chỗ này gọi hắn cho dễ nhá)
Vốn hắn và em gái là song sinh nhưng vì trong cuộc chiến dành địa vị giữa ba hắn và người em trai nên em gái vừa mới sinh ra liền bị cướp đi. Sau này ổn định được tất cả, ba cũng lên nắm quyền hành nhưng không hiểu sao vẫn không tìm thấy được em gái.
Tưởng chừng 16 năm nay hắn sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy được em gái. Không ngờ rằng lại trùng hợp em ấy đang ở đây.
""Vậy hiện tại em ấy đang có thân phận gì?""
""Đại tiểu thư Mạc gia- Mạc Đăng Nhi""
Một câu nói của ba đã làm hắn thật sự sụp đổ
""Ba nói là Mạc Đăng Nhi?"" Hắn cố gắng hỏi lại lần nữa. Trong đầu luôn mong rằng mình chỉ nghe nhầm
"" Đúng. Con biết sao""
Hắn không trả lời, nhưng trong thâm tâm lại thật sự đau. Không ngờ người hắn yêu lại chính là em gái song sinh của hắn. Một sự thật đau lòng
""Con muốn nghỉ ngơi. Còn chuyện kia...Ngày mai con sẽ dẫn ba mẹ đi gặp em ấy. Hai người về trước đi""
Thiên Bảo đi lên phòng, mạnh tay mà sập cửa lại để lại hai người ngơ ngác nhìn nhau không hiểu gì.
Thiên Bảo biết Đăng Nhi sao? Đây hình như là một sự trùng hợp không hề nhỏ. Đứa con gái yêu quí của bọn họ lại là người mà Thiên Bảo quen. Đúng là Trái Đất tròn mà
Hai người cũng nghe lời Thiên Bảo, đi về khách sạn chuẩn bị ngày mai đi gặp con họ.
Còn về Thiên Bảo...
Nằm trên giường, đầu óc của hắn đã hoàn toàn trống rỗng. Hắn tự hỏi tại sao bản thân lại không để ý kĩ. Nhớ lại khuôn mặt của Nhi gần như rất giống ba và mẹ rồi những lần không hiểu sao hai người có cảm giác rất hiểu nhau... Tất cả đều là dấu hiệu cho thấy Nhi là anh em song sinh của hắn.
Nếu biết rõ điều này hơn, có lẽ hắn sẽ không xảy ra tình cảnh này. Có lẽ hắn sẽ không yêu Nhi. Hắn đã tự ngộ nhận rằng bản thân yêu Nhi nhưng hóa ra chỉ là tình cảm anh em song sinh dành cho nhau. Dù vậy nhưng cũng rất đau
Sáng hôm sau
Tại biệt thự Mạc gia
""Ba mẹ về rồi nè""
Tiếng nói vui tươi của bà Mạc vang vọng khắp nhà
""Chào ba mẹ. Hai người đi chơi vui không ạ?""
Nhi tiến đến định ôm hai người liền bị một cánh tay chắc khỏe ngăn lại. Quay đầu theo bản năng liền thấy khuôn mặt đẹp như được khắc họa bởi một nghệ sĩ nổi tiếng kia đang trừng mắt nhìn mình
""Haizz. Anh xem thằng nhóc này lại nổi điên rồi. Rốt cuộc nó có phải con mình không nữa"" Bà Mạc ủy khuất dựa vào lòng chồng ""báo án""
""Anh cũng đâu thể biết được"" Ông cũng bất lực với thằng con của mình huống gì là vợ
""Hai người thích ân ái thì lên phòng. Đừng ở đây mà quấn quýt"" Thiên không để tâm đến những gì họ nói, tay vòng qua chiếc eo nhỏ của nó, dùng sức mà ôm như muốn hòa vào nhau. Liếc mắt nhìn hai người kia, cậu lạnh giọng nói
Còn cô bé nhà ta bị ôm đến ngạt thở luôn. Mặt đỏ như lửa, trong đầu rối loạn hết lên. Anh hai không sợ làm thế sẽ khiến ba mẹ nghi ngờ sao. Mặt nó còn chưa dày bằng anh nha
""Không thích""
Cậu nhẹ giọng nói chỉ để hai người nghe được. Tay càng dùng sức mà ôm nó hơn, cùng bắt đầu không an phận mà di chuyển linh tinh.
""Em đâu có ý đó""
""Vậy có ý gì. Chẳng lẽ là muốn trước mặt ba mẹ mà làm""
Giọng cậu quyến rũ phả vào tai nó. Đây là cố ý à nha.
""Em mới không đen tối như anh""
""Em đang suy nghĩ gì vậy. Ý anh là ôm nhau ngủ thôi mà. Nhưng nếu em đã thích làm cái chuyện kia thì anh cũng không ngại đâu""
Nhận ra mình bị hố, nó càng cúi đầu để không bị nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
Ngay lúc đó, tiếng bác quản gia vang lên"" Thưa, có người muốn gặp mọi người ạ""
""Ai vậy?"" Ông Mạc nói
""Hình như là vua và hoàng hậu nước A cùng với bạn của tiểu thư ạ""
""Vua và hoàng hậu nước A? Sao họ lại đến đây"" bà Mạc ngạc nhiên khi nghe đến hai người kia
Ông Mạc cũng ngạc nhiên không kém""Ông chắc là không nhìn nhầm""
""Tôi đảm bảo không nhìn nhầm ạ. Hơn nữa trên xe của họ còn có dấu hiệu của hoàng tộc nước A""
""Vậy thì nhanh mời họ vào đi""
""Dạ""
Nhanh chóng tất cả mọi người đã tụ tập tại phòng khách
""Rất hân hạnh được đón tiếp hai người. Không biết hai người hạ mình đến đây là có việc gì?""
Ông Mạc vui vẻ bắt tay với Kanry.
""Tôi đến đây là muốn có một việc bàn với ông""
""Ông cứ tự nhiên""
""Chúng tôi muốn đón con gái mình về""
Ngay lập tức ông bà Mạc cùng Nhi đều ngạc nhiên, còn Thiên Bảo và Thiên thì đã biết được trước nên mặt vẫn bình thản. Chả qua là Thiên Bảo thì chìm trong đau khổ còn người kia thì như mở cờ trong lòng
""Ý hai người là...""
""Chúng tôi đến đón Mạc Đăng Nhi"" Kanry gật đầu nói
""Vậy phu nhân đây là...""
""Ừ. Tôi là mẹ của con bé...""
End chap