Em Gái À! Anh Nhịn Đủ Rồi Đó!

Chương 35

Chương 35: Sự thật ?
Tại thư phòng

""Hey này. Tôi có ăn cắp gì của cậu sao?"" Từ Ngôn nằm trên ghế sofa gần bàn làm việc, tay cầm quả táo vừa ăn vừa nói

Thiên không trả lời, chỉ lườm sắc anh một cái, từng ngón tay thon dài gõ trên bàn làm việc thể hiện sự tức giận và sẽ mất kiên nhẫn nếu không nhận được một câu trả lời chính đáng

""Tốt nhất là cậu tìm tôi là có việc quan trọng""

""Đương nhiên là tôi tìm cậu có chuyện quan trọng"" Từ Ngôn ngay lập tức ngồi dậy, nghiêm mặt nói

""Nói""

""Hì hì, chuyện này rất quan trọng a. Liên quan đến cậu và Nhi Nhi đấy...

Chưa nói xong, đã có một vật bay tới trước mặt anh. Nhanh tránh người. May là tránh được chứ để cái quyển sách to đùng kia đập vào mặt chắc vẻ đẹp của Từ Ngôn anh đã bị hủy hoại rồi.

""Cậu bị điên hả Thiên""

""Không cho gọi Nhi Nhi""

Cậu bình thản trả lời nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Từ Ngôn như muốn gϊếŧ người.

Sặc! Ném đồ vào anh chỉ vì gọi Nhi Nhi thôi ư. Tên này chưa uống thuốc à

""Được rồi không gọi. Rốt cuộc cậu có muốn nghe không""

""Nói nhanh""

Từ Ngôn cố gắng bình tĩnh. Thật sự là số của anh đúng là số con rệp mà. Lại đi làm anh họ của tên quái quỷ này.

""Vua nước A cùng hoàng hậu vừa mới đến nước ta""

""Liên quan đến tôi""

""Cậu cứ yên đi. Tôi đã nói hết đâu. Tôi đã tình cờ biết được hai người kia chính là cha mẹ của Thiên Bảo . Cái tên bạn của Nhi nhà cậu đấy""

""Chỉ thế"" Cậu bắt đầu mất kiên nhẫn

""Nóng vội cái gì. Quan trọng chính là vấn đề sau kìa. Nhưng trước đó tôi muốn hỏi cậu một chuyện""

Cậu không trả lời chỉ gật đầu. Cũng bắt đầu thắc mắc một chút

""Cậu xác định là Nhi thật sự là em gái cậu chứ""

Lần này thì thật sự câu nói này của Từ ngôn đã làm cậu phải nghiêm túc. Thật sự nếu Từ Ngôn không nhắc đến thì cậu đảm bảo sẽ không để ý đến

Quả thật khi suy nghĩ lại thì có chút gì đó không hợp lí lắm. Năm cậu 1 tuổi thì Nhi được mang về. Lúc đó còn nhỏ nên không để ý cho lắm về việc đó. Nhưng cậu được 1 tuổi thì sinh ra Nhi, chuyện này có khúc mắc.

Cậu biết sức khỏe của mẹ như thế nào, cũng biết là ba rất yêu mẹ. Chắc chắn sẽ không bao giờ để người phụ nữ của mình vừa mới sinh xong sức khỏe còn yếu mang thai lần thứ hai liên tiếp như thế. Thật sự rất hại!

Hơn nữa có một đặc điểm đáng chú ý tới là Nhi không hề giống ba hay mẹ một chút gì cả. Dù đột biến gen thì ít nhất cũng phải giống một chút. Bây giờ cậu thật muốn đánh mình một phát, đến cái chuyện này còn không để ý đến được

May là Từ Ngôn nhắc nhở!

""Điều này... Cậu nói thì tôi cũng bắt đầu không chắc. Vậy ý cậu là sao""

""Tôi đã nhìn thấy vua và hoàng hậu của nước A. Và cậu có đoán được không. Khuôn mặt của Nhi dường như là sự kết hợp của cả hai. Hơn nữa tôi cũng để ý rằng Thiên Bảo cũng có đôi nét giống Nhi. Thiên, cậu thử nói xem việc này là như thế nào?""

""Thật sự giống?"" Cậu hỏi

""Rất giống!""

""Ừ""

""Vậy bây giờ làm gì?""

""Tạm thời đừng nói ra, tôi sẽ làm giám nghiệm ADN.""

""Ừ, vậy việc này tự cậu quyết định. Tôi chỉ nói thế thôi nhưng cũng chưa thể chắc chắn 100% được. Tôi về trước""

""Ừ""

Cậu chỉ nói đơn giản. Đầu óc bây giờ hoàn toàn chú tâm vào việc kia. Nhi rốt cuộc có phải em gái của cậu không? Tuy hơi ích kỉ nhưng nếu Nhi không phải em gái của cậu vậy thì tình cảm của hai người chẳng phải sẽ được chấp nhận hay sao? Nghĩ đến đây lòng cậu liền vui mừng

Đứng dậy đi về phía phòng ngủ. Nhẹ nhàng mở cửa ra đã thấy bé con đang nằm trên giường ngủ. Trên người mặc một chiếc áo sơ mi của cậu.

Chiếc áo mặc trên người nó chỉ dài qua mông, khi nằm ngủ thì bị kéo lên. Dưới ánh đèn mờ ảo lại càng thêm ma mị quyến rũ con sói ở cửa đến ăn thịt. Bất quá con sói kia dù muốn vẫn phải nhịn thôi.

Mặc dù rất muốn xông đến mà ăn sạch nó nhưng mà cuối cùng cũng phải kiềm chế lại mà đi vào phòng tắm nước lạnh để hạ hỏa. Muốn hạ cái hỏa này thật sự không phải dễ. Sau ít nhất nửa tiếng thì mới có thể khiến người anh em của mình an phận.

Thật sự là quá đau mà. Sau này nhất định ngày nào cũng phải ""làm"" nó để có thể bù cho nỗi ủy khuất phải kiềm chế này. ""Ăn""nó cho khỏi xuống giường ba ngày luôn. Ít nhất cũng phải để Nhi hiểu cậu phải nhẫn nhịn đến mức nào...

End chap