Chương 31: Anh thích em!
Chìm trong suy nghĩ của mình, nó không để ý đằng sau lưng mình, có một ánh mắt cũng đang đau khổ nhìn nó.Một lúc sau, khi tiếng chuông điện thoại vang lên, nó giật mình. Cầm điện thoại, Ngọc Anh đang gọi cho nó. Bây giờ mới nhớ ra là mình đã ở ngoài lâu quá rồi. Nhanh chóng bước về phía phòng, nó trấn tĩnh lại bản thân rồi bước vào. Bóng người kia cũng biến mất.
""Đi đâu mà lâu vậy?"" Ngọc Anh nhào tới khoác vai nó nói.
""Gặp người quen thôi""
""À~. Ủa sao cổ cậu có cái gì đỏ đỏ kia?"" Cô tò mò hỏi, cố gắng căng mắt ra nhìn. Vì cả hai đang ở chỗ tối nên vết đỏ nhạt hơn. Lúc suýt nhìn ra thì đầu của cô đã bị một cánh tay đẩy ra
""Không có gì đâu, muỗi cắn thôi"" Nó nói dối
""Muỗi cắn"" Không tức giận vì hành động bất ngờ của nó, cô vẫn tiếp tục nhìn kĩ, đáng tiếc là chỗ đó đã bị tay nó che đi. Trong đầu cũng thầm hỏi ? Nhà hàng này là nơi rất cao cấp, muỗi có trong đây được sao? Lạ nhỉ
Một dấu hỏi to đùng trên đầu cô nhưng cũng nhanh bị cô ném ra xa. Thấy Nhi có vẻ tâm trạng không tốt, cô gạ "" Ra kia quẩy với anh em đi, ở đây không tốt đâu""
""Không cần đâu"" Nó ngay lập tức bác bỏ ý kiến. Mấy vết đỏ này là dấu hôn. Ở trong tối còn có thể không nhìn rõ nhưng mà một khi đã ra khỏi thì chắc chắn sẽ rất nổi bật trên làn da trắng mịn của nó.
Thấy nó có vẻ không muốn ra thì cô cũng không bắt ép gì, dặn dò vài câu rồi cũng ra hòa vào với không khí náo nhiệt
Dù sao đây cũng là bữa tiệc do nó tổ chức nên nếu mà rời đi lúc này sẽ không hay cho lắm nên cố chọn một chỗ tối ngồi ở đó đợi hết bữa tiệc.
Nghĩ về những việc xảy ra hôm nay, nó thật sự rất đau đầu. Lần đầu tiên nó thấy anh hai có hành động bạo lực đến mức này, còn cả ánh mắt đó nữa. Trong đêm tối đôi mắt đó như sáng lên, trong mắt tràn đầy lửa giận, khiến nó cũng không khỏi sợ hãi.
Rồi còn cả thái độ ấy của Kiro nữa. Không hiểu sao nó cảm thấy tình cảm của Kiro không đơn giản chỉ là một người bạn, mà có chút quá mức đó. Nó không muốn nghĩ đến kết quả này đâu.
Buổi tiệc cũng đến hồi kết, mọi người ai về nhà nấy. Cuối cùng chỉ còn lại nó, Thiên Bảo, Ngọc Anh và Kiro. Nó vẫn ở trong góc tối nhìn ra.
""Hôm nay có vui không Kiro?"" Thiên Bảo thân thiết hỏi
""Ừm""Kiro lạnh lùng. Vẻ mặt từ lúc đi ra ngoài rồi về đến giờ rất lạ. Hình như là gặp chuyện gì không tốt
""Cậu có vẻ tâm trạng không tốt nhỉ? Ai dám chọc giận Kiro của chúng ta sao"" Cô trêu
""Ừm""
""Oái, thật hả? Kẻ nào to gan vậy"" Thiên Bảo giật nảy. Phải biết trước giờ không phải người nào cũng dám chọc giận Kiro thậm chí có là Thiên Bảo đi chăng nữa. Đặc biệt là sau khi thí nghiệm trên người Kiro thành công.
""Khụ""
""Sao vậy Nhi!""
""Không có gì, nên về sớm đi. Mình còn chút việc""
""Vậy cậu về trước đi. Bọn mình ở lại bàn chút việc""
""Ừm, về trước"" Tạm biệt mọi người, nó nhanh chóng đi về nhà.
----------------Phân cách thời gian----------------------------------------
Tại nhà chính.
""Tiểu thư đã về"" Bác quản gia cung kính
""Anh hai cháu về chưa ạ?""
""Cậu chủ đã về, đang trên phòng nhưng hình như sắc mặt không được tốt lắm.""
""Dạ, đã biết"" Nó hơi buồn, cảm ơn bác quản gia rồi đi lên phòng ngủ của hai người
Cốc cốc cốc
""Ai?"" Tiếng nói lạnh lùng từ trong vọng ra
""Anh hai! Là em, có thể vào phòng không"" Nó cố gắng nhẹ nhàng nhất hỏi, chỉ sợ rằng anh trai thực sự đã giận lại càng thêm giận nó
""Ừm, vào đi"" Giọng nói có chút dịu hơn nhưng vẫn mang nhiều phần lạnh nhạt. Dùng đầu gối nó cũng biết là anh hai đã thực sự giận nó. Mà lần này chắc chắn sẽ không đơn giản. Có lẽ nó đã sai khi nói những lời đó
Cạch- Tiếng mở cửa. Bước vào phòng, nó đã thấy anh hai đang nằm trên giường. Cánh tay chắc khỏe kia gác lên đầu, thể hiện sự mệt mỏi
""Anh hai"" Nó nhỏ giọng
""Chuyện gì"" Cậu vẫn lạnh nhạt. Nó bây giờ cũng đã hiểu hơn phần nào sự nghiêm trọng trong lần này. Những lần trước, dù có giận đến mấy thì anh hai cũng không bao giờ kiệm lời với nó như thế
""Chuyện hôm nay...""
Chưa để nó nói hết câu, cậu đã cắt lời. ""Không cần nhắc đến""
""Dạ""Nó cúi đầu
""Nhi, em biết không"" Giọng cậu bỗng trở nên dịu dàng. Khuôn mặt đó ngay lập tức ngước lên nhìn cậu, hết sức chú tâm lắng nghe
Cậu đứng dậy, đi đến trước mặt nó, vén những cọng tóc rũ xuống kia lên. Nhẹ nhàng nói ra từng chữ ""Nhi! Anh thích em"" Rồi hôn vào môi nó....
End chap