Chương 32: Ngọt ngào
""Nhi, em biết không"" Giọng cậu bỗng trở nên dịu dàng. Khuôn mặt đó ngay lập tức ngước lên nhìn cậu, hết sức chú tâm lắng ngheCậu đứng dậy, đi đến trước mặt nó, vén những cọng tóc rũ xuống kia lên. Nhẹ nhàng nói ra từng chữ ""Nhi! Anh thích em"" Rồi hôn vào môi nó.
Nụ hôn rất nhẹ nhàng, không hề nóng bỏng giống như mọi lần. Nó cứ thế vô thức mà tiếp nhận.
5 phút trôi qua, cuối cùng cậu mới luyến tiếc rời khỏi đôi môi xinh kia. Nhìn người con gái cậu yêu đang mất hết khí lực mà dựa vào ngực mình, nhẹ nhàng vuốt lưng nó.
Khuôn mặt nó đỏ bừng bừng, không ngờ rằng anh hai lại nói thích nó. Nó rất vui, trong lòng xôn xao, trái tim cũng đập nhanh không ngừng như muốn rớt ra khỏi l*иg ngực.
""Anh hai..."" Nó bối rối
Thật sự không biết bây giờ nên làm gì, vừa nhận được lời tỏ tình của người anh trai mà mình yêu thầm lại cùng anh hôn nhau một nụ hôn triền miên.
Tình cảm này là hoàn toàn sai trái! Nó biết chuyện này. Anh em ruột thịt không thể yêu nhau. Nó đã hận cuộc đời này, vì sao lại bất công đến vậy, lại để hai người trở thành anh em với nhau( Au: kêu trời làm gì má. Hai người có phải ruột thịt đâu mà trời với đất**Nhi: còn không phải tại bà viết như vậy hả?*Lườm mắt* ** Au: Cái này thì.... Chạy)
Nhưng rồi nó nhận ra, nếu duyên phận không đưa đẩy hai người trở thành anh em thì nó đã không được hưởng tình cảm này của cậu.
Trái cấm này, nó có nên ăn hay không đây?
Câu hỏi này cứ mãi xuất hiện trong đầu nó, có hay không là một quyết định rất khó khăn. Hiện giờ nó không thể trả lời chính xác được. Nó cần thời gian để sắp xếp lại mọi thứ. Tình yêu hay gia đình?. Lựa chọn bỏ mặc tất cả để ăn trái cấm hay là từ chối để bảo vệ sự yên bình cho gia đình?
Tình yêu và gia đình
Quả là một lựa chọn quá khó
Nhìn cô bé đang trong l*иg ngực của mình bối rối không biết làm gì, hai má đỏ như muốn chảy thành nước, hai cánh hoa anh đào còn sưng lên trông rất quyến rũ và ma mị, thật sự là tức chết cậu rồi. Này chả phải đang thử sức kiên nhẫn của cậu sao
Cánh tay càng hôm chặt người nó hơn, ghé sát vào chiếc tai nhạy cảm của nó, cậu cất chất giọng khàn khàn quyến rũ vì du͙© vọиɠ của mình
""Không cần suy nghĩ nhiều, còn rất nhiều thời gian""
Nó run lên, thật sự là nó không còn là chính mình nữa rồi, nghe chất giọng ma mị của anh hai, nó đã thật sự chấp nhận rằng nó không thể không yêu người anh này
""Dạ""
""Ngoan"" Cánh tay ôm chặt lấy người nó, cố gắng áp chế du͙© vọиɠ nguyên thủy đang muốn sôi trào kia. Còn bé quá, hiện tại khẳng định rằng không chịu được du͙© vọиɠ của cậu đâu nên có lẽ cậu sẽ phải vất vả đấu tranh để chờ nó lớn hơn rồi.
Hai tay thả lòng người nó ra, trực tiếp bế cả người nó đưa lên giường. Cả người đè lên nó, tay chống hai bên
Cảm nhận độ em của chiếc giường, nó ngạc nhiên mở mắt nhìn chằm chằm vào cậu không hiểu
""Nhi, em biết hôm nay anh thật sự rất giận không? Anh cố gắng chờ đợi em bao lâu mà em lại dám đi lăng nhăng với người đàn ông khác. Đây có phải là chính thức thử thách sức kiềm chế của anh đúng không? Hửm"" ( Au: Thánh à em! Hiểu nhầm vừa thôi ông ơi)
""Cái này...Anh hiểu nhầm rồi"" Nó cố gắng lắc đầu xua tay tỏ ý không phải nhưng không biết mình đã gián tiếp thừa nhận rằng bản thân yêu cậu..( Mặc dù đã yêu lâu )
""OH! Thật sao"" Khuôn mặt đẹp tựa như ác quỷ từ từ dán sát vào người mặt nó
""Thật. Thật. Anh phải tin em"" Nó bỗng nhiên hố ra. Này không phải hơi thái quá sao, chẳng khác nào vạch áo cho người ta xem lưng mà.( Au: giờ mới biết hả con. Quá muộn rồi em ơi)
""Anh tin em mà, đâu cần phải thái quá thế"" Cậu cười gian xảo
Ặc, không ngờ có một ngày nó lại bị anh hai lừa một vố to như thế. Anh hai đúng là quá giỏi mà. Đóng đến mức nó không nhận ra đâu là thật đâu là giả mà tự nhiên nhảy vào cái bẫy đã được sắp đặt sẵn kia. Cái này có phải hơi xa quá không. Quay trở lại vấn đề chính thì
Hình như có chút không đúng lắm. Dựa theo thời gian thì làm sao mà anh hai có thể nhanh chóng nghĩ ra cái bẫy này mà đẩy nó vào được. Chẳng lẽ...tất cả là anh hai đã chuẩn bị từ trước. Từ cái việc tâm trạng không vui về nhà rồi đến việc dùng giọng lạnh lùng nó chuyện rồi tự nhiên ôn nhu hết sức mà tỏ tình
Nhận ra mình đã quá ngây thơ mà bị người ta lừa từ đầu đến cuối mà không biết. Thậ sự nó rất giận nga
Thấy Nhi Nhi kia không thèm để ý đến mình, hồn như treo trên mây, lòng cậu lại dâng lên một cỗ ghen tức. Nó lại dám bơ cậu đi vào cái lúc này.
Nhưng khi thấy vẻ mặt liên tục thay đổi từ ngưỡng mộ sang nghi hoặc rồi lại chuyển sang tức giận mà cậu lại buồn cười
Thấy đối tượng vừa mới lừa mình một vố bây giờ còn dám cười vui vẻ kia, nó lại càng thêm buồn bực ủy khuất.
""Tránh ra đồ xấu xa!"" Nó dùng hết sức đẩy cậu ra nhưng lại phản kết quả khiến cả người cậu đổ xuống
""Á""Nó hét
""Em còn dám hét"" Cậu không bực mà nhìn vào mắt nó nói, người vẫn không chịu đứng lên mà đè lên người nó
""Hứ, anh thật xấu xa"" Nó phụng phịu hai má quay ngoắt đi
""Cảm ơn đã khen anh"" Cậu cười vô sỉ
Thấy cậu còn không biết xấu hổ mà còn vô sỉ nhận, coi nó là lời khen thì nó càng muốn xả giận
""Mau tránh xa em ra""
""Hửm?. Tránh xa? Vậy vừa nãy không biết ai lại cố tình khiến anh đè vào người cơ mà. Đổi ý nhanh vậy. Bất quá, em đã chiếm tiện nghi của anh thì cũng nên đền đáp một chút chứ nhỉ. Qua cầu rút ván là không tốt đâu bé cưng....
.