Chương 30: Nhốt em vào ""l*иg""
Đến khi phát hiện, cơ thể liền bị một lực mạnh kéo ra vườn hoa. Chưa để nó hiểu chuyện gì đang xảy ra thì một tiếng nói mang theo mùi chua vang lên"Đừng thách thức sức kiềm chế của anh"
"Anh hai" Ngạc nhiên khi thấy người trước mặt mình, nó thốt lên. "Sao anh lại ở đây?"
"Anh mà không ở đây thì sao nhìn thấy cảnh vừa nãy trong nhà vệ sinh" Cậu gằn mạnh từng chữ
Đù, lần này nó chết chắc rồi. Thoát được một người thì người khác lại đến mà hơn nữa còn là Boss bự nữa chứ. Đúng là "Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa mà"
Nó ngạc nhiên, ấp úng hỏi:""Cái..cái cảnh gì ạ""
""Hửm, không nhớ""Cậu càng sát lại vào mặt nó
""Không...Không nhớ...""
Chưa để nói kịp nói xong, thân thể đã bị đè lên tường, tay bị kéo lêи đỉиɦ đầu. ""Có thật là không nhớ?"" Thiên dùng chất giọng ma mị quyến rũ của mình nói nhẹ vào tai nó.
Cảm giác ngứa ngứa dâng lên, rồi bỗng nhiên lại cảm thấy có gì đó ẩm ướt đang liếʍ vành tai nhạy cảm của nó. ""Ưm"" nó không tự chủ được kêu lên một tiếng như mèo con. Điều đó lại càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ chiếc lưỡi kia quậy phá quanh tai nó
""Đã nhớ ra được chưa?"" Chất giọng kia lại lần nữa vang lên làm hai bên má nó đỏ bừng lên, vô lực nói
""Nhớ..nhớ rồi. Anh mau dừng lại đi""
Nó cầu xin nhưng mà đáng tiếc là kết quả không như mong đợi. Cậu không dừng mà ngược lại càng có xu hướng tăng cao. Chiếc lưỡi rời đi tai nó, từ từ chuyển xuống vùng cổ trắng nõn vừa liếʍ vừa mυ'ŧ.
Mặt nó đã đỏ càng đỏ hơn, như muốn nổ tung ra vậy. Tuy đây không phải là lần đầu tiên xảy ra việc này nhưng mà nó chưa có đãng trí mà quên rằng đây là nơi công cộng
""Anh..Ưʍ..Anh hai...Đừng ở đây..Về nhà nói chuyện sau...Ư...Được không""
Không trả lời lại lời cầu xin đáng thương của Nhi, cậu vẫn tiếp tục hành động của mình. Dần dần chuyển xuống quai xanh. Dùng lực lớn cắn một cái, mùi tanh tanh của máu lan vào mũi như càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ cho du͙© vọиɠ của cậu tăng cao hơn nữa. Tiểu đệ bên dưới đứng lên từ lâu lại trướng thêm một vòng
""Anh là chó hả"" Nó tức giận
""Ừm, anh là chó""Cậu không phủ nhận mà trả lời. ""Anh là chó nên cẩn thận anh nhốt em vào ""l*иg"" mà sống chung đấy.""
""Anh...Chúng ta là anh em"" Nó nói
Ngay lập tức tất cả động tác của cậu dừng lại. Đôi mắt tràn đầy đau khổ, người cũng tỏa ra khí lạnh
Lại cái câu đấy. Lần nào cũng là cái câu nói ấy khiến cậu đau khổ. ""Chúng ta là anh em"" Không ngờ rằng Nhi lại nói câu ấy lúc này.
Chết tiệt! Biết thế cậu đã kiềm chế lại. Nếu lúc đó kiềm chế một chút thì ít nhất cũng sẽ không phải nghe câu nói ấy
Thả người nó ra, xoay người quay lưng vào nó để nó không nhìn thấy biểu cảm lúc này của cậu. Đau! Tim cậu đau lắm. Cậu hận cái thế giới này. Thà rằng để cậu không hoàn hảo( Au: Tự kĩ v~) còn hơn để người mà cậu yêu nhất là em gái mình
Trái cấm này vốn trước giờ chỉ có cậu ăn. Chỉ có một mình cậu....
""Anh hai, anh không sao chứ"" Nó nghiêng đầu hỏi. Tuy hành động xoay người của anh hai rất nhanh nhưng dù sao nó cũng là bang chủ của một bang lớn, khả năng thị giác rất tốt nên có thể nhìn qua được trên khuôn mặt của anh trai hình như đang rất buồn
""Không sao. Về sớm"" Cậu bỏ lại một câu rồi đi vào trong khoảng không tối, biến mất không dấu vết như là hòa vào bóng tối
""Anh hai"" Nó nhìn về phía cậu vừa đi, khuôn mặt pha chút lo lắng. Nó luôn cảm thấy hành động của anh hai luôn rất lạ, đặc biệt là từ khi về nước tới giờ
Tình cảm của anh hai, không phải là nó không biết chỉ là...Nó không dám tin. Tin rằng cậu yêu nó và ...nó cũng yêu cậu
Trái tim nó đã luôn lỡ nhịp khi ở bên cậu, chả qua là không biểu cảm qua khuôn mặt. Nó không muốn biểu hiện rõ ra chỉ cũng chỉ vì một lí do...
Tụi nó là anh em!
Trở ngại lớn nhất là điều đấy. Nó yêu cậu nhưng nó cũng yêu gia đình của mình. Và tình cảm này chắc chắn sẽ ảnh hưởng không ít đến gia đình. Thà rằng tự mình giữ tình yêu này sâu trong tâm, tự mình đau khổ còn hơn để đến khi bị gia đình chia cắt. Đến lúc đó, nó ngay cả đứng bên cậu cũng không thể nữa
Vậy nên nó phải làm vậy, nói ra câu nói mà nó biết sẽ làm cậu đau khổ đấy. Xin lỗi anh về sự ích kỉ của em. Xin anh hãy để em làm vậy để không mất anh
Chìm trong suy nghĩ của mình, nó không để ý đằng sau lưng mình, có một ánh mắt cũng đang đau khổ nhìn nó.
Một lúc sau, khi tiếng chuông điện thoại vang lên, nó giật mình. Cầm điện thoại, Ngọc Anh đang gọi cho nó. Bây giờ mới nhớ ra là mình đã ở ngoài lâu quá rồi. Nhanh chóng bước về phía phòng, nó trấn tĩnh lại bản thân rồi bước vào. Bóng người kia cũng biến mất.
End chap
Bây giờ mình đang rất bận nên không thể đăng đúng lịch nhưng chắc chắn sẽ đủ 3 chap 1 tuần nên mọi người thông cảm nhé! Hôn gió.