Lưu Manh Thỏ

Chương 25: Chịu trách nhiệm a



Chương 25: Chịu trách nhiệm a

"Nhược Nhược, cô..."

Thỏ Thỏ hốt hốt hoảng quay đầu nhìn ta, ta nghiến răng căm giận nàng, căn bản không cho nàng thời gian giải thích, hai tay chụp hông Thỏ Thỏ dùng sức đặt nàng lên sofa phòng khách.

"Cô là một con thỏ hư hỏng, tìm một con hồ ly tử cùng nhau khu phụ tôi!"

Ta hận đến nghiến răng ken két, nghĩ đến mình cúi đầu khóc thầm bộ dạng ngốc nghếch, hận không thể túm lấy mình khi đó một quyền đám chết, thật mất mặt, quá mất mặt rồi, một mỹ nữ thông minh như ta, cư nhiên bị hai tên cầm thú lừa, còn khóc đến chảy nước mũi, quá mất mặt, mất mặt!

Trong mắt Thỏ Thỏ đều là sợ hãi, nỡ lực giữ tay ta đang đặt ở hông nàng giải thích.

"Không phải Nhược Nhược, nếu tôi không làm vậy, sao biết được cô có quan tâm tôi hay không, làm sao để cho cô hết giận, làm sao để cô..."

"Đủ rồi, giải thích cũng không khác gì nói xạo."

Ta nghen tức một bụng, căn bản không để ý đến nàng, nghe nàng giải thích? cái này không phải là chờ bị Thỏ Thỏ khéo ăn khéo nói áp sao, lời là như vậy nghĩ đến Thỏ Thỏ cùng Hồng Nhi vừa rồi mặt tươi cười bộ dạng xấu xa cấu kết với nhau, lòng ta tràn đầy lửa giận muốn bạo tạc, tiếp tục phát tiết, trùng hợp thấy đôi môi đỏ mọng ngập ngừng muốn giải thích của Thỏ Thỏ, giận lại không nổi, cúi đầu hé miệng ngậm lấy cánh môi béo mập, dùng sức cắn.

"Ui --"

Thỏ Thỏ than nhẹ một tiếng, tự tay muốn đẩy ta ra, nghiêng đầu muốn tránh né. Ta học bộ dạng tối đó nàng đối với ta, hai đầu gối đè tay nàng, từ trên cao nhìn xuống nàng.

Tóc dài tán loạn, ánh mắt mê loạn cảm thấy hai tay bị trói buộc, Thỏ Thỏ kinh ngạc xoay đầu lại, hô hấp từng ngụm không biết làm sao nhìn ta, ngoài miệng còn mang theo nhàn nhạt máu, ta híp mắt nhìn nàng, liếʍ liếʍ môi cảm thụ vị huyết tinh, hận hận nói.

"Nói, cô còn dấu tôi cái gì?"

Thỏ Thỏ nghe ta hói, lập tức híp mắt nhìn vào mắt ta, ta thấy nàng bộ dạng muốn đọc ý nghĩ, càng tức giận hơn, người dưới thân nghiêng đi, ác ý dùng môi ngậm lấy mí mắt nhẵn nhụi như bé sơ sinh của nàng.

"Đọc a, cô tiếp tục đọc."

Khoảng cách gần kề khiến ta có thể cảm nhận được mí mắt Thỏ Thỏ nhấp nháy, mặt nàng đỏ ửng không có cường thế như trước, hoàn toàn mềm nhũn dưới người ta nói không ra lời. Phòng khách trống trải chỉ nghe thấy tiếng thở dốc của hai người, nhất thời không khí cũng đọng lại bất động, khí lưu ở hai người chầm chậm chuyển động.

Ách...

Mơ hồ cảm nhận có gì đó không ổn ta từ từ lui lại, buông lỏng tay nhìn đôi mắt mê ly híp lại của Thỏ thỏ, nhìn bên dưới đầy ắp phập phồng dưới lớp vải mỏng, nháy mắt thân thể ấm lên dùng sức nuốt nước miếng một cái.

Trầm mặc hồi lâu cho đến khi ta khôi phục lý trí, ngại ngùng hai gò má đỏ bừng Thỏ Thỏ chậm rãi mở mắt cáu giận nhìn ta.

"Còn không buông tôi ra?"

"Ah, ah..."

Hai đầu gối giơ lên buông tay Thỏ Thỏ ra, Thỏ Thỏ tùy tiện kéo vạt áo vừa rồi bị ta hất lên, trên mặt đỏ ửng càng nhiều ngẩng đầu nhìn ta chằm chằm.

Lòng ta cả kinh, lại là ánh mắt này.

Đứng dậy ta chuẩn bị tốc độ ly khai, tay phải bị Thỏ Thỏ kéo lại, âm thanh mang theo nũng nịu chậm rãi phiêu phiêu dính dính phát ra.

"Nhược Nhược, cô muốn đi đâu a --"

Cục xúc xoay người, mặt ta đỏ lên nhìn Thỏ Thỏ.

"Cái gì, cái đó tôi --"

Thỏ Thỏ bĩu môi, học bộ dạng lúc ta ủy khuất, nhếch miệng.

"Cô sao lại đối xử với tôi như vậy?"

Ách...

Mặt ta xám lại nhìn Thỏ Thỏ, Thỏ Thỏ không để ý gương mặt kiều mị cười.

"Nhược Nhược, cô biết ăn vụng không đáng sợ, đáng sợ là ăn được một nửa lau miệng muốn chạy."

Một dòng nước ấm xộc lên đầu, ta mấp máy môi xoay người nhìn chằm chằm Thỏ Thỏ.

Bộ ngực sữa lộ một nửa, giữa lông mày tiếu ý ngượng ngùng, đôi môi bị ta hôn sưng lên nghịch ngợm chu chu, gương mặt đỏ ửng, hết thảy không khỏi kí©ɧ ŧɧí©ɧ cảm quan thần kinh của ta.

Liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc, ta như trúng tà lăng lăng đi tới, vươn hai tay ôm lấy Thỏ thỏ, ở bên tai nàng nói nhỏ.

"Thỏ Thỏ, cô biết có văn hóa thật đáng sợ."

"Ha ha ~"

Ngăn đôi môi đỏ mong cười duyên của nàng, hai tay ôm chặt hông nàng, ta cúi đầu dùng sức hôn thỏ thỏ. Cánh môi rất mềm mại, như là đang ăn thịt trái vải co dãn, mùi vị ngọt ngào từ răng môi tràn ra, ta hơi giương khóe miệng, Thỏ Thỏ lại ăn vụng cà rốt rồi ~

Cắn lên đôi môi vừa mới bị ta ngược đãi, thân lưỡi êm ái không kiên nhẫn từng lần hôn khẽ liếʍ, TM yêu tinh TM yêu tinh khác chủng tộc, ta thích Thỏ Thỏ rồi thì thế nào, trời sập thì để nàng gánh!

Dần dần, nhiệt độ không khí từng bước lên cao thân thể Thỏ Thỏ dần nóng lên, tay tay bắt đầu không khống chế lộn xộn, lục lọi tùm lum trượt xuống cổ, tìm được chỗ mềm mại khiến ta thèm chảy nước miếng dùng sức sờ.

Trong dự liệu nghe được tiếng Thỏ Thỏ khẽ ngâm, cười xấu xa ta đắc ý ngậm vành tai mềm mại, thổi nhiệt khí.

"Yêu tinh cũng rên?"

Mở hai mắt ra Thỏ Thỏ cáu giận nhìn ta, tự tay câu cổ ta, vừa dùng lực đem ta ngồi lên người nàng, đồng thời cắn lên vành tai ta, Thỏ Thỏ đỏ mặt nói.

"Yêu tinh không chỉ biết rên, cũng sẽ có kinh nguyệt, Nhược Nhược vừa rồi đi WC nàng đến, đương nhiên nếu không ngại chúng ta có thể tiếp tục, ngược lại dì cả của cô cũng không có."

Vội giật người lại ta trợn mắt to nhìn thần tình Thỏ Thỏ giảo hoạt, nhe răng một cái tức giận hỏi.

"Cô không gạt tôi?"

"Không có a, cô có thể kiểm tra ~"

Thỏ Thỏ ung dung trả lời, ta rên một tiếng nằm trên sofa bên cạnh.

Thỏ Thỏ, cô chơi tôi sao, dù lòng ta vượt đèn đỏ cũng phải có được cô!

Trong lúc ta hối hận thì tai mát lạnh, ta hít sâu một hơi ngẩng đầu trợn to mắt nhìn Thỏ Thỏ.

"Haiz, đại tỷ cô sao vậy? đau --"

Trên mặt Thỏ Thỏ đỏ ửng vẫn chưa tan, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn cười nhìn ta.

"Nhược Nhược, cô hôn tôi, bế tôi, sờ tôi, tôi là vợ cô rồi. Đã như vậy, chúng ta không phải nên thảo luận một chút về vấn đề phúc lợi lão bà, đương nhiên đôi với mỹ nữ chân dài luôn thiếu khuyết sức miễn dịch hành vi ác ác liệt có nên thương thảo chút đối sách?"

"A?!"

Ta chớp mắt nhìn nàng, ngường ngùng cười.

"Khỏi lo a, tôi bình thường cũng ôm tiểu cẩu cách vách thỉnh thoảng còn hôn nó, sờ nó không phải vội ha ha không phải vội..."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Phù phù, có chút tạp văn, muốn nghỉ ngơi một chút, (~ o ~)~zZ

Ps: cái hôn này trong sạch a.