Lưu Manh Thỏ

Chương 24: Thỏ Thỏ làm ta cảm động



Chương 24: Thỏ Thỏ làm ta cảm động

Thỏ Thỏ cùng mèo mập đồng thời xoay người, nhìn lương miêu cùng cà rốt tan thành mây khói, bĩu môi nhìn vẻ mặt Hồng Nhị tức giận, tất nhiên không dám lên tiếng.

Ta rửa cà rốt còn lại trong tay, nhỏ giọng kinh sợ hai yêu tinh này, trong lòng nghĩ thầm, thì ra Hồng Nhi vẫn là người có pháp thuật mạnh nhất, chứ không phải là cái người có búi tóc gì đó hay sợ lửa?

Nhẹ nhàng gọt vỏ cà rốt, thỉnh thoảng ta lén quan sát Thỏ Thỏ. Cả đêm này không biết nàng chạy đi chỗ nào, sắc mặt cũng không được tốt, trong mắt có tơ máu, có chút không nỡ lại có chút hận, ngươi nói ngươi áp người ta còn không nhanh về nhận lỗi, hơn nửa đêm chạy ra ngoài, đến hừng đông mới về, chứ không phải là muốn về tiếp tục áp?

Nghĩ như vậy, mặt ta đỏ lên, vội vàng cúi đầu rất sợ Thỏ Thỏ thấy được mắt ta, chuyên chú làm cơm, không nói một câu.

Nhưng lại bị Hồng Nhi hay khi dễ chớp mắt nhìn ta một cái, lại nhìn Thỏ Thỏ chậm rãi lên tiếng.

"Thỏ Thỏ a, lần này xuống núi, ta phụng mệnh mỗ mỗ đến, cũng không phải một mình chạy xuống."

Vừa nhắc đến mỗ mỗ Thỏ Thỏ dường như có chút bối rối, vội vàng nhìn mặt Hồng nhi, ta thấy nàng như vậy có chút đau lòng, nếu không phải vì ta, nàng sao lại như vậy...

Hồng Nhi cầm một miếng chân giò heo được ta cắt gọn cắn một cái, bộ dạng giải quyết việc chung.

"Mỗ mỗ nói, ngươi tự ý xuống núi một mình, ỷ vào ăn linh đan của nàng làm xằng bậy, kết quả nhất định phải phạt, ngươi phải lập tức theo ta về động hồ ly, nếu phản kháng thì ngươi phải đền tội tại chỗ."

Ta nhìn miệng thịt nhúc nhích của Hồng Nhi đang nhai, rồi nhìn Thỏ Thỏ bên cạnh đang cúi thấp đầu, không hiểu lửa giận từ đáy lòng đột nhiên dâng lên, trực kích ngực.

Bộp một tiếng dùng dao thái vỗ lên tấm thớt, ta vươn tay giữ Thỏ Thỏ lại, một tay kéo nàng ra sau bảo vệ, hai tay chống nạnh căm tức Hồng Nhi.

"Hồ tiên đại nhân, ngươi vừa xuống núi đã ăn của ta, uống của ta, ở của ta, bây giờ còn dám khi dễ nữ nhân của ta?"

Ta cảm nhận rõ ràng Hồng Nhi sửng sốt, ngậm thịt ngơ ngác nhìn ta, mà mèo mập ăn thịt dưới chân nàng cũng y như vậy liền ngẩng đầu dùng đôi mắt mèo sáng ngời nhìn ta.

Thỏ Thỏ nhẹ nhàng vỗ vạt áo của ta, ta quay đầu nhìn nàng, chỉ thấy nàng làm bộ đáng thương nhìn ta, trong mắt đều là nước, nỗ lực bước tới trước, Thỏ Thỏ nghẹn ngào lên tiếng.

"Nhược Nhược, cô không cần vì tôi như vậy, tôi biết cho tới giờ cô vẫn không thích tôi, hận không thể muốn tôi đi lập tức hiện tại Hồng Nhi phụng mệnh mỗ mỗ thu ta về, đúng lúc tròn tâm nguyện của cô."

"Tôi không có..."

Ta vội vàng mở miệng biện giải, nhìn hai mắt Thỏ Thỏ hồng hồng, trong mắt mình cũng bắt đầu đau khổ.

"Hai ngươi đừng vờ đáng thương nữa, Lâm Uyển Nhược, ngươi nhanh vì Thỏ Thỏ làm bữa cơm cuối cùng đi a."

Hồng Nhi cũng không còn vẻ thiên chân khả ái khi nãy mặt hung ác nhìn ta, không đúng xác thực mà nói thì nhìn đùi gà nửa chín trên bàn, ta sát lau nước mắt khô, nhìn Thỏ Thỏ bên cạnh khẽ cắn môi, cầm con dao lên chặt đùi gà thành miếng lớn.

Một bữa cơm ủy khuất cùng thương tâm của ta hoàn thành. Thịt kho tàu, đầu sư tử, tứ hỉ hoàn tử, những món nàng nói ta đều làm, đương nhiên còn có món rau trộn sợi cà rốt Thỏ Thỏ thích nhất. Hồng Nhi ôm mèo mập ăn no say, không cố kỵ hình tượng, miệng đầy dầu, lẽ nào nhìn thấy thức ăn mặn lúc này ta lại im lặng cúi đầu, cắn đũa, không nói gì.

Ta biết Thỏ Thỏ vẫn đang nhìn ta, nhưng không dám ngẩng đầu, rất sợ ngẩng đầu một cái nước mắt sẽ rơi xuống, ta hy vọng nàng đi, nhưng đến lúc này lòng lại đau khổ chưa từng có, so với Nhan Văn Dao trước đây không để bụng vẫn đau hơn, đau hơn....

Tay lơi lạnh chậm rãi xoa trán của ta, Thỏ Thỏ nhìn ta, khuôn mặt bi thương.

"Nhược Nhược, cô khổ sở cái gì? tôi phải đi, cô không vui sao?"

Yên lạng rơi lệ, yên lạng nuốt cơm, cảm thụ quen thuộc Thỏ Thỏ chạm vào, ký ức một tuần qua cùng nàng trải qua thời gian vui vẻ, ta bắt đầu lấy giấy vệ sinh bên cạnh, dùng sức hỉ hỉ nước mũi, ngẩng đầu nhìn nàng.

"Cô có thể đừng đi được không?"

"Phốc --"

Hồng Nhi bên cạnh ác tâm phun hết một bàn cơm, che miệng cười nhìn ta.

'Không phải ta nói ngươi, Nhược Nhược, ngươi không phải muốn Thỏ Thỏ nhà ta đi sao, bây giờ sao lại vờ đáng thương rồi?"

Ta không để ý đến Hồng Nhi, chỉ lo lắng nhìn Thỏ Thỏ, nhìn mặt nàng tịch mịch thâm tình, ta nắm tay nàng lại.

"Thỏ Thỏ, Thỏ Thỏ, cô đừng rời xa Nhược Nhược được không? tôi thề, sau này tôi sẽ không nói cô là Thỏ tinh gì đó, sẽ không ghét cô vì cô không phải con người, chỉ cần cô ở cạnh tôi, cà rốt xào 18 món mỗi ngày tôi đều dâng, đừng đi mà, đừng để tôi lại một mình..."

Không ngừng cầm giấy vệ sinh lau nước mắt, ta không đếm xỉa đến hình tượng quả cái gì là mất mặt hay không, chỉ cần nghĩ đến Thỏ Thỏ mướn rời khỏi ta, tim nhỏ phảng phất lại không muốn đập.

Đứng dậy, Thỏ Thỏ đi đến cạnh ta, hai tay hơi lạnh vuốt nhẹ gương mặt ta, phủng trong lòng bàn tay nàng, thân thể dựa vào chóp mũi dựa vào nhau, hương khí như lan phả vào trong mũi, ta thất thần nhìn Thỏ Thỏ.

"Nhược Nhược, cô xác định không muốn tôi đi chứ?"

Dùng sức gật đầu, ta hít mũi một cái.

"Ừm, đừng đi."

"Sẽ không ghét tôi vì không phải con người?"

"Sẽ không."

"Biết vẫn muốn tôi ở cạnh cô?"

"Phải."

Thỏ Thỏ sâu sắc liếc ta, gật đầu.

"Tốt lắm, tôi nguyện ý ở lại."

Ta nhìn Thỏ Thỏ, trông hai mắt nàng, thưởng thức tâm tình trong đó, một lát sau, nụ cười thật to từ giữa môi bật lên, vươn tay dùng sức lôi nàng một cái, Thỏ Thỏ đứng không vững, ngã ngồi trên chân ta, ta xấu xa cười hai tay ôm lấy eo thon, ôm chặt lấy nàng nhẹ nhàng lắc lư.

"Thỏ Thỏ, vĩnh viễn cũng đừng bỏ tôi."

Thỏ Thỏ cưng chìu cười, dùng gương mặt vuốt cổ phẳng của ta, gật đầu.

"Tốt."

Một bữa cơm, dưới cái nhìn thâm tình của ta và Thỏ Thỏ cũng kết thúc, Hồng Nhi cũng coi như nghĩa khí, thấy hai ta đánh chết cũng không chịu tách, túm đuôi mèo mập lại, xốc lên vác lên vai, phất phất tay đi.

"Hai ngươi hảo hảo sống, mỗ mỗ bên kia giao cho ta, ai kêu ta là Hồng Nhi người gặp người thích."

Ngàn bái vạn tạ ơn cũng coi như đưa người ra khỏi nhà, người vừa đi ta bận cả ngày cũng vô lực tắm, lười biếng nằm trên giường nhìn Thỏ Thỏ tủm tỉm cười nhìn ta phất tay.

"Thỏ Thỏ, tôi mệt ngày mai còn phải đi làm, đi ngủ trước đi."

Thỏ Thỏ gật đầu đi tới ôm lấy ta hôn trán ta một cái lẳng lặng nằm bên cạnh.

Tuy nói khổ, thế nhưng vẫn là lần đầu tiên thẳng thắn với Thỏ Thỏ, trong đầu bị muôn ý làm sợ, ta hơi híp mắt lại có chút nóng ran nhìn Thỏ Thỏ làm sao cũng không ngủ được.

"Nhược Nhược --"

Trong bóng tối, giọng Thỏ Thỏ nhỏ kêu ta, định mở miệng đáp lại nàng, nhưng nghĩ đến cảnh phim trên ti vi hay chiếu nữ chính hay hôn trộm nam chính khi ngủ, liền vờ ngủ không để ý nàng gọi.

Đáng tiếc ta ngủ muốn hôn chờ cũng không được, Thỏ Thỏ đứng dậy ở cạnh ta ngồi một chút liền rón rén ra ngoài.

Lần này lòng ta lại mơ hồ cái này không phải ngủ mơ sẽ được hôn sao, để ta có thể bắt gian thành công?

Cũng rón rén đứng dậy ta mặc thêm cái áo, ngay cả tất cũng không mang, chân trần thoe Thỏ Thỏ đi qua phòng khách, Thỏ Thỏ dừng lại ở hành lang, chậm rãi mở cửa.

Ta mở to hai mắt chết trân nhìn chằm chằm ngoài cửa, tốt ta ngược lại muốn xem coi gian phu kia bộ dạng dài ngắn thế nào.

Cửa chậm rãi mở ra, thân ảnh quen thuộc đập vào, ta há to miệng bất khả tư nghị nhìn nàng.

Cái này, đây không phai là Hồng Nhi sao?

Chỉ thấy Thỏ Thỏ cười nhìn Hồng Nhi, đưa tay sờ mặt nàng một cái.

"Không hổ là Hồng Nhi, làm không tệ."

Hồng Nhi cười đắc ý lắc đầu.

"Đó là ngươi không nhìn Hồng Nhi là ai, thêm cái nữa Nhược Nhược nhà thực sự quá ngu ngốc, mấy cái kịch cẩu huyết nàng không nghĩ đến, còn ở tại chỗ đền tội, cười chết ta rồi, bình thường nàng chắc cũng không xem tiểu thuyết Quỳnh Dao a?"

Trong bóng tối ta nghiễn chặt răng chịu đựng xúc động muốn xông đến đanh chết hai người các nàng.

Nụ cười Thỏ Thỏ chị nhạt nhòa.

"Ừm, Nhược Nhược vẫn rất đơn thuần, ngươi nhanh đi đi, nàng mới vừa ngủ, đáp ứng ngươi, một tháng sau nhất định sẽ mang Nhược Nhược về hồ liên động, vì ngươi làm một tháng đùi gà, thịt kho tàu."

Hồng Nhi cười mặt nở hoa.

"Hảo hảo hảo, một lời đã định, ta đi như cần ta Q lại, ta hiện tại QQ 24h luôn treo thái dương, gọi đến ta là phái thực lực, ta chuẩn bị tiếp qua vài chục năm đi làm diễn viên thu nạp đồ thế chấp."

"Được rồi, đi nhanh đi."

Thỏ Thỏ lắc đầu có chút bất đắc dĩ lại thổi một hồi Hồng Nhi mới thỏa mãn đi, mà Thỏ Thỏ cũng oxya người nhón mũi chân đi vào phòng tối, ta nín lửa giận trong lòng từ sau lưng nàng nhỏ nhẹ vòng qua, cắn răng được, ngươi đúng là con thỏ tử phúc hắc, ta biết ngươi không hảo tâm gì, cư nhiên, cư nhiên cùng người ngoài gạt ta!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Diệp tử vừa xem bình luận thì thấy có mỗ tuyết nói Hồng Nhi có khí tức nữ vương, OMG, để ta xe,. cầu đùi gà ~ Diệp tử một mình ở ký túc, chán chết, trên miệng không có đồ ăn vặt, /(ㄒo ㄒ)/~~.

Báo trước tập tới: vẫn thuần thuần, MUA ~ đừng quên hai chữ thuần thuần.