Từ từ lái xe về nhà, dọc đường đi ta thỉnh thoảng lại nhìn chung quanh, nỗ lực tìm cái cục bông màu trắng. Cho đến khi một người bán kẹo bông gòn trước tiểu khu phất tay chào hỏi ta, thì đến cả cộng lông thỏ cũng không có, ta thầm thở dài một hơi, đẩy xe đạp vào trong nhà.
Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đem xe dừng lại xong, ta quay người lại, nằm ịch trên sofa, chán nản co người lại, trong lòng có chút khổ sở, ngươi nói đi Thỏ Thỏ cũng không phải động vật hiếu động, bình thường theo ta hay hờn dỗi không nghe lời, hôm nay sao lại nghe lời như vậy? kêu nó đi thì nó liền đi, haizzz...
Lí trí nói Thỏ Thỏ đi rồi là do lỗi của ta, hiện tại nó cũng chỉ mang tấm thân là thỏ, còn ta là con người mà không để ý đến tiểu vật nhỏ nhà mình để nó ở nơi công cộng, cắn người ta, nhưng mà...
Tuy phiền muộn, nhưng không có thỏ thì không có nghĩa không sống được, ta tốn sức lê người dậy, đi đến phòng bếp, xào vài món ăn, chuẩn bị lấp cái bụng.
Đồ ăn bưng lên bàn, ta cắn đũa, lại ngây người lần nữa, một bàn toàn cà rốt, đến cả một món mặn cũng không có, thở dài, lắc đầu, quả nhiên, thỏ mê tâm rồi.
Ta vội ăn cho xong cơm tối, dọn dẹp nhà cửa, ngồi một mình xem tivi, chơi vi tính một lúc, ăn thêm mấy cây kẹo chocotale, thời gian trôi qua thật nhanh, nhoáng cái đã đến giờ ngủ.
Nhìn ngoài cửa sổ ánh trăng già đã lên cao, ta ôm chút hy vọng cuối cùng mở cửa, khoác thêm cái áo ngoài đi bộ trong tiểu khu, không khí hô hấp lạnh như băng, lớn tiếng gọi Thỏ Thỏ, đáp lại ta là một trận tiếng mèo hoang thét chói tai. Cho đến khi mèo hoang cả tiểu khu bị làm ồn, ta chỉ biết thở dài, cong lưng chậm rãi đi về nhà. Vậy cũng tốt, không cần phải chờ mong gì, ta tự đưa tay vỗ vỗ mặt mình, đi đến wc, nhanh chóng rửa mặt, rồi lao lên giường, chuẩn bị ngủ. Dùng sức đắp chăn, ta chắp tay trên ngực hướng bồ tát cầu xin!
A! đau khổ có lớn hơn nữa cũng sẽ qua đi, Lâm Uyển Nhược, tỉnh lại đi, sáng mai dậy mà còn buồn bã như vậy, cùng lắm thì ra chợ mua một con thỏ là được rồi!
"Thỏ gần đây đều bị tôi thả hết rồi, cô mua không được đâu."
Bất thình lình âm thanh Thỏ Thỏ từ phía sau lọt vào tai ta, ta từ trên giường bật dậy, híp mắt nhìn.
Dưới ánh trăng vàng nhạt, trên bệ cửa sổ, một con thỏ đang co thành cục lạnh lùng nhìn ta, đôi mắt hồng hồng lúc đầu nhìn ta tràn đầy đẹp đẽ cùng ấm áp đã trở nên lạnh như băng không còn thấy được bất kỳ tình cảm gì.
"Thỏ Thỏ, cô đã trở về?"
Ta đá chăn bay ra ngoài, hưng phấn nhìn nó. Nó không vui khẳng định là gạt người, dù sao ta từ nhỏ đến lớn luôn rất hiền lành, nhìn thấy con thỏ nhỏ đi lạc một ngày có thể về tiểu khu, mà không bị chó cắn lỗ tai vẫn còn hoàn hảo trong lòng mỹ mãn không còn gì để nói.
Thỏ Thỏ gật cái cằm mượt mà của nó một cái, vẫn như cũ nhìn ta chằm chằm.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, lưng ta chợt lạnh, nắm chăn bọc người lại, hoảng sợ nhìn đôi mắt hồng hồng, trong lòng đã sợ hãi. Đại tỷ này, cô đừng dùng cái ánh mắt hồng hồng đó nhìn ta nữa, mấy tháng trước ta mới coi Sadako xong, tinh thần còn chưa thoát được.
Thỏ Thỏ cứ như vậy nhìn ta chằm chằm, một hồi lâu, một lúc lâu, cho đến khi ta chiến thắng sợ hãi bắt đầu ngủ gật, nó lại sâu kín lên tiếng.
"Nhược Nhược, xế chiều hôm nay tôi có về núi Nga Mi."
"Á..."
Nghe lời này ta lập tức tỉnh ngủ ngồi thẳng người kinh ngạc nhìn nó.
"Trở về, trở về núi?"
Trở về núi làm gì? Trời ơi, không phải là tìm mẹ cô đến giáo huấn tôi chứ!
Cái tai Thỏ Thỏ giật giật, gật đầu
"Phải."
"Trở về núi để làm cái gì?"
"Ta muốn lãnh giáo Hồng Nhi một vấn đề."
Hồng Nhi? Ta ôm chăn suy nghĩ, hình như là hồ ly ngu ngốc lần trước Thỏ Thỏ nói đến thì phải?
Thỏ Thỏ nhón móng vuốt nho nhỏ từ trên bệ cửa sổ nhảy xuống, trong lúc ta còn đang lo lắng nó có ngã hay không, thì trời ơi, ta đã nhìn thấy một cục lông trắng mang theo từng giận gió lạnh, giống như trái bóng bàn bị đánh tới đánh lui, hỏa tốc bay vọt về phía ta. Ta theo bản năng nhắm hai mắt lại, một giây sau, âm thanh Thỏ Thỏ gần trong gang tấc vang lên.
"Cô biết lo lắng cho tôi?"
Từ từ mở mắt, nhìn Thỏ Thỏ ngồi trên đùi ta, giật mình một cái, ta ôm chặt chăn lùi về sau nửa bước, hoảng sợ nhìn Thỏ Thỏ.
Thỏ Thỏ vẫn nhìn ta chằm chằm như trước, chỉ là ánh mắt không còn lạnh lùng nữa.
"Nhược Nhược, cô đừng có nghĩ Hồng Nhi chỉ ngốc không thôi, nàng rất hiểu chuyện tình yêu đó, nàng từng hao tổn mọi thứ để yêu một con người, tuy đường đi bập bềnh, nhưng cuối cùng vẫn ở cùng người kia."
"Cho nên, cho nên cô --"
Ta lắp bắp nói, Thỏ Thỏ gật đầu
"Phải, ta muốn học nàng, không dùng vũ lực uy hϊếp cô, chỉ cần dùng mị lực trên người thuyết cô phục là được."
Á...
Ta ôm chăn vẻ mặt cảm động nhìn Thỏ Thỏ, ta phải sớm nắm chặt ra giường nổ lực nín cười, Quả nhiên tìm cả ngày còn không thấy dụi mắt đi tìm, Thỏ Thỏ này sao có thể dùng mị lực mà tóm được chứ? bị mị lực của nàng thu phục? một con thỏ thì có mị lực gì?
Ta nhịn cười cả người run lên, ánh mắt Thỏ Thỏ u oán đột nhiên bay đến, ta cứng đờ người, dùng sức hít sâu, có lệ
"Đúng vậy, Thỏ Thỏ là ai chứ, mị lực không thể đỡ, tôi hiện tại còn phải quỳ dưới bộ lông trắng của cô mà."
Thỏ Thỏ không nói lời nào, nó dùng đôi mắt hồng hồng liếc ta một cái, xoay người từ trên giường nhảy xuống, trong lúc ta soi mói thì nó đến trước bệ cửa sổ, nhìn ra ánh trăng bên ngoài, nhỏ giọng nói
"Lâm Uyển Nhược, cô phải nhớ kỹ, tôi làm tất cả cũng là vì cô."
Ta còn chưa kịp mở miệng, Thỏ Thỏ chợt xoay người lại, dùng sức ngẩng đầu lên, lỗ tai từ từ hạ xuống, ánh trăng sáng chiếu lên, nội đan màu đỏ ánh lên từ trong miệng nó chậm rãi bay ra, người nó nháy mắt cũng bị ngọn lửa mãnh liệt vây quanh, hai tai càng rũ xuống, cả thân thể run rẩy, bộ dạng vô cùng thống khổ, Dần dần, ánh sáng của trăng cũng yếu đi, gần như không thể nhìn thấy, một tiếng thống khổ của Thỏ Thỏ hô lên, ngoài ý liệu, mơ màng ta dường như nghe được âm thành con người.
Ta nắm chăn, lo lắng nhìn nó, ta từng nhớ Thỏ Thỏ có nói qua, nó sợ nhất chính là lửa, lần trước khi trận hỏa sắp đến gần, thì nàng đã toàn thân vô lực, sắc mặt trắng bệch, lần này thì lại hỏa diễm thật sự vây quanh a, nó đang làm cái gì, thật ra là đang làm cái gì chứ ?!
Ta nhìn lửa thiêu đốt mơ hồ không biết nên làm gì, nội đan màu đỏ bị ngọn lửa vây quanh, xoay tròn dưới ánh trăng, càng di chuyển càng nhanh, gần biến thành một vòng bảo vệ, Thỏ Thỏ nắm chặt vòng quay kia, ngăn ngọn lửa cháy lại, tốc độ xoay tròn lại cực nhanh, nên ta cũng không thể nhìn rõ biểu tình của Thỏ Thỏ, không nghe được âm thanh của nàng, ta lo lắng đứng dậy, cách một mét nhìn nàng, nhiệt khí ngọn lửa khiến ta không dám đến gần, chỉ có thể đứng cạnh nhìn thứ quỷ dị đang diễn ra trước mắt mà không tổn hại đến mình, trong lúc ta chuẩn bị xông vào phòng khách gọi 120 đến, thì hỏa diễm liền mất đi, Thỏ Thỏ thống khổ rêи ɾỉ, tiếng rên theo đó đánh tan mọi suy nghĩ.
Ta thò cổ lo lắng nhìn Thỏ Thỏ, nhưng nội đan còn lại vẫn không ngừng xoay tròn, tốc độ cũng càng lúc càng chậm, ta cắn môi quyết tâm đợi thêm một chút rốt cược qua chừng 5 phút, nội đan di chuyển lại càng chậm hơn, quay vòng trên không trung, tự động quay trở về miệng Thỏ Thỏ, lúc này cả người ta đã sớm cứng ngắc, mở to hai mắt nhìn chằm chằm một màn trước mắt.
Tác giả có lời muốn nói: viết xong, xem có ai coi không, nghĩ đến canh hai... /(ㄒo ㄒ)/~~, qua hết năm còn lặn xuống nước, a?A!