Lưu Manh Thỏ

Chương 14: Kiều mị



Từng làn khói xanh đỏ còn vờn vàn trên sàn nhà, còn có một cô gái cả người trong suốt nằm trên đó, một thân y phục mỏng, màu da hồng phấn, chân mày hơi cau lại, ngửa đầu, nũng nịu nhìn ta, trong đôi mắt hiện lóe sáng, như thủy tinh óng ánh trong suốt, cho đến khi chiếu rọi vào mắt ta, ta ngây ngốc nhìn nàng, đúng vậy Thỏ Thỏ đã biến về hình người, nhưng ánh mắt nàng quá kiều mị, quá mức kiều mị, khiến tim chốc lát đập loạn, không biết làm sao.

"Nhược Nhược ~"

Âm thanh nũng nịu mang theo mị hoặc bay vào trong tai ta, ta dùng sức nuốt nước miếng một cái, nhìn Thỏ Thỏ.

"Cô, cô sao lại thế?"

Thỏ Thỏ gật đầu, tay phải chống người dậy, xinh đẹp hơi nhăn nhăn nũng nịu nhìn ta

"Nhược Nhược, tôi mới biến thành hình người, không còn sức nữa, cô ôm tôi lên ~"

Lập tức đôi tay thon ngọc chậm rãi giơ lên, nàng ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt là nụ cười thản nhiên, đối mặt với Thỏ Thỏ như vậy, ta hoàn toàn mất đi năng lực phân biệt, nhìn hai mắt nàng, ngẩng người đi lên trước, nắm tay nàng, ôm lấy nàng.

Da thịt chạm nhau trong nháy mắt, ta không tự chủ run một cái, Thỏ Thỏ khẽ cười một tiếng, thuận thế nằm trong lòng ta, mái tóc dài tới lưng, nháy mắt như thác nước bung xuống, mang theo hương thơm nhàn nhạt, mang theo từng chút tình cảm ấm áp chìm vào lòng.

Nhịp tim ta đập cực nhanh, Thỏ Thỏ vẫn như trẻ con dựa vào ngực ta, như lần đầu gặp nhau ngẩng đầu nhìn ta, nhéo mũi ta, đôi mắt sáng ngời không chớp nhìn ta chằm chằm, tay phải nhẹ nhàng quơ quơ

"Nhược Nhược, cô đang nghĩ gì vậy?"

Trong bóng tối, tiếng nuốt nước miếng dị thường vang lên rõ ràng, kèm theo âm thanh cười duyên của Thỏ Thỏ, mặt ta đỏ lên, nhanh đi tới giường, để nàng xuống, lập tức nắm chặt chăn, đem mình bọc kín, lui qua một bên, sợ sệt nhìn Thỏ Thỏ.

Thỏ Thỏ mỉm cười dựa lên đầu giường, đầy hứng thú nhìn ta, một lát sau, cánh tay trắng vỗ lên đệm giường một cái, khẽ nói

"Qua đây --"

"Không thèm!"

Ta đỏ mặt trả lời, hai tay dùng sức nắm chặt chăn, mười phần bộ dạng tiểu tức phụ. Thỏ Thỏ nàng sao lại biến thành như vậy chứ? nàng vẫn cứ như vậy, chỉ bất quá ta không phát hiện ra?

Thỏ Thỏ vẫn nhìn ta cười, biết rõ ánh mắt không rõ khơi dậy lửa giận trong lòng ta, ta khẽ cắn môi, buông chăn căm tức nàng

Ai sợ ai? nói thế nào thì ta cũng là người, chẳng lẽ sợ một con thỏ mỗi ngày toàn ăn cà rốt như cô sao?!

Nhẹ nhàng lắc đầu, Thỏ Thỏ rốt cuộc cũng mở miệng nói chuyện tiếp

"Nhược Nhược, cô muốn biết vì sao tôi biến thành như vậy đúng không?"

Ta dùng sức gật đầu, quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn vào mắt nàng, thâm tình chờ mong, ta không thể chịu nổi nữa.

Trước ngực đột nhiên có thêm mùi hương mềm mại, ta vừa cúi đầu, chỉ thấy Thỏ Thỏ đã dựa vào ngực ta, vành tai nhỏ trong suốt, trên trán còn có một lọn tóc, cùng hương thơm thoang thoảng trên người nàng, khiến ta một hồi xao động, muốn đẩy nàng ra, lại càng muốn gần xích hơn.

Ta cắn răng hít sâu một hơi, con thỏ chết tiệt, mới vừa làm người đã câu dẫn ta!

Thân thể Thỏ Thỏ có chút mảnh mai, mồ hôi còn rịn đầy trên trán, tất cả trọng lượng thân thể mềm nhũn đều dựa lên người ta, ta phải dằn mình cố nắm chặt tay.

"Nhược Nhược, buổi sáng, cô bỏ tôi lại."

Chỉ một câu này thôi khiến ta cúi thấp nửa cái đầu, ta rầu rĩ nhìn nàng, nhìn thấy ánh mắt nàng rõ ràng bị thương, nhỏ giọng nói xin lỗi.

Thỏ Thỏ lắc đầu, đôi mắt mơ hồ tụ lại chút sương mù.

"Tôi không có ý trách cô, mặc dù nổi giận, tôi cũng hiểu được cô. Muốn nói xin lỗi thì phải là tôi."

Thanh âm Thỏ Thỏ mềm mại mang theo chút tê dại chui vào đáy lòng của ta. cả người ta như bị điện giật khó tin nhìn nàng.

"Thỏ Thỏ, cô --"

Thỏ Thỏ vẫn dựa vào ngực ta, chỉ là cái tay nhỏ lại không chịu yên, nhẹ nhàng làm lọan trên xương xanh quai của ta, ta nén lại hô hấp rối loạn, thầm nghĩ nghe nàng nói ra toàn bộ sự tình.

"Lúc đó tôi rất tức giận, liền chạy về núi Nga Mi, trên núi chỉ có Hồng Nhi và Mỗ Mỗ, hai người thấy ta thì giật mình, tiến tới đỡ lấy ta hỏi rõ đầu đuôi. Hồng Nhi, lúc đó Hồng Nhi nàng đã nổi trận lôi đình, nói phải xuống núi nuốt ngươi --"

Nghe vậy trong lòng ta căng thẳng, bất an nắm chặt tay Thỏ Thỏ.

Thỏ Thỏ nhìn ta cười khẽ một tiếng, tay bị bắt lại, đổi thành một động tác công phu đẹp mắt, gương mặt dựa vào cổ ta, không ngừng vuốt xuống.

"Sau đó, vẫn là Mỗ Mỗ chủ trì đại cục, đá Hồng Nhi một cước, để nàng cút sang một bên. Tiếp đó khuyên tôi buông tha cô."

"Chỗ đó có Mỗ Mỗ như vậy?"

Ta nhíu mày mở miệng cắt ngang lời Thỏ Thỏ nói, Thỏ Thỏ ngẩng đầu cười chúm chím nhìn ta, ta cứng đờ người, suýt chút hối hận mà cắn đầu lưỡi. Ta đang làm gì vậy? cứ như là ta thật sự muốn nàng bỏ thật vậy.

"Lúc đó tôi cự tuyệt, cầu xin Mỗ Mỗ biến ta về hình người, nhưng Mỗ Mỗ đang giận, nói cái gì cũng không giúp ta. Nhược Nhược, cô phát biết là tôi tu hành không đủ, 300 năm, vẻn vẹn 300 năm, chỉ là vô tình ăn được linh chi ngàn năm của Mỗ Mỗ, nên mới biến thành người. Năm đó Hồng Nhi biến thành hình người cũng cần đến 500 năm công lực, còn phải bị sét đánh chín lần, tôi muốn thành hình người, thì cần kinh nghiệm chịu thiên kiếp còn khổ hơn nàng."

"Chính là hỏa thiêu vừa rồi?"

Ta cái hiểu cái không nhìn Thỏ Thỏ, Thỏ Thỏ lắc đầu, nắm chặt hai tay ta

"Mỗ Mỗ nói, linh chi ngàn năm trong người ta vẫn còn tác dụng, không cần phải chịu thiên kiếp như Hồng Nhi, nhưng mà --"

"Nhưng mà cái gì a?"

Ta không tự chủ nâng cao âm thanh, nóng nảy nhìn Thỏ Thỏ. Thỏ Thỏ kinh ngạc nhìn ta, dường như không ngờ được ta lại vội vàng muốn biết như vậy, sau khi sương mù bao trùm hai mắt rốt cuộc cũng hiểu được, nàng nắm chặt tay ta, cười khẽ

"Công lực tôi không đủ, hiệu dược linh chi phát huy không được, tuy có thể biến thành hình người, thế nhưng mỗi lần đều phải trải qua một trận liệt hỏa."

Ta nghe theo cũng căng thẳng trong lòng, theo bản năng hỏi

"Liệt hỏa? mỗi lần sao?"

Thỏ Thỏ nhẹ nhàng gật đầu

"Phải, là Hồng Nhi giúp ta, nàng là hỏa hồ, nội đan được tạo thành từ tam vị chân, trong sơn động, nàng dùng nội đan của mình thiêu đốt nội đan của tôi, Nhược Nhược, cô cũng nhìn thấy rồi đó, nội đan của tôi so với trước còn đỏ hơn. Cô thấy tôi biến hóa, cũng có thể là do Hồng Nhi, Hồng Nhi trời sinh là mị hồ ly, trong nội đan cũng có... chút mùi vị cổ hoặc, tôi bị nó đốt qua, sẽ có chút thay đổi. Còn có Nhược Nhược, khi tôi nổi giận với cô là do độc lang trong cơ thể không được loại hết, nên tính tình phát bạo."

Ta gật đầu không nhắc lại, chỉ là trong lòng cuồn cuộn, sống nhiều năm như vậy cũng chưa từng nghĩ đến. Vì ta, Thỏ Thỏ phải trả giá nhiều như vậy, cam tâm để liệt hỏa đốt cháy, nhưng ta lại cứ luôn đem trách nhiệm đổ lên người nàng...

Biết ta đang nghĩ gì, Thỏ Thỏ xoay người, cười ôm chặt ta, dùng gương mặt mềm mại mịn màng cọ lên mặt ta

"Mặc kệ thế nào, Nhược Nhược, tôi vẫn được ở cạnh cô rồi."

Thân thể đóa hoa cứ như vậy tùy ý cọ lên mặt ta, nháy mắt khô nóng trong người liền lan ra, ta liếʍ liếʍ môi, lấy dũng khí một tay đưa Thỏ Thỏ đặt dưới thân, trong bóng tối, con ngươi Thỏ Thỏ vô cùng sáng, nàng tựa tiếu phi tiếu nhìn ta, mị hoặc nhân tâm.

Trong mắt ta cũng chỉ thấy mỗi đôi môi ướŧ áŧ của nàng, từ từ cúi đầu, gần sát rồi lại gần sát, dường như nghe được hương thơm mát mơ hồ, trong lúc bốn cánh môi gần chạm vào nhau, ngón tay lạnh như băng của Thỏ Thỏ chặn môi ta lại, khẽ cười nhìn ta

"Nhược Nhược, Mỗ Mỗ nói con gái ở nhà thì phải cẩn thận, từ hôm nay trở đi, cô không được đối xử khinh bạc tôi. Còn có không giải quyết Nhan Văn Dao trước, thì không cho chạm vào tôi nửa phần."

"..."

Keng một tiếng, cả đầu ta rất nhanh nổ tung, trợn to mắt nhìn Thỏ Thỏ cười bất nhạc diệc hồ, một cổ khí tức dũng mãnh tràn vào lòng.

Con thỏ chết tiệt, đổi thang mà không đổi thuốc, ngươi dùng tình cảm câu dẫn ta rồi thoải mái ở đây để mà cự tuyệt?!

Tác giả có lời muốn nói: Diệp Tử là háo da^ʍ, suy nghĩ chợt hiện trong canh hai, tiếp theo là lúc các bạn nhỏ tung hoa, cánh tay nhỏ của Diệp Tử còn chộp lấy ăn nữa,  ~(≧▽≦)/~