Lưu Manh Thỏ

Chương 12: Nổi giận



Cả người ta giật nảy, làm bộ vô tình đưa tay che nửa mắt, nhìn ngự tỷ cười ngây ngô.

''Quản lí, gọi thêm vài món ăn a!''

Ngự tỷ nhìn ta nhẹ nhàng cười, gật đầu .

''Không cần phải khách khí như vậy, cứ gọi tên tôi là Nhan Văn Dao thì được rồi, Văn Dao.''

Vừa nghe ngự tỷ ngay cả tên cũng được gọi thẳng, khuôn mặt ta kích động đến đỏ bừng, cái miệng bình thường rất linh hoạt đến giờ cũng không biết nói gì cho phải, chỉ biết nhếch miệng cười ngây ngô. Nhan Văn Dao nhìn ta chằm chằm tỉ mỉ quan sát trên dưới một phen, mỉm cười.

''Tôi nhớ ra cô, Lâm Uyển Nhược, Nhược Nhược, là người tôi đưa vào công ty.''

Vẻ mặt ta thụ sủng nhược kinh nhìn cô ấy, dùng sức khép miệng. Đang nói, nhân viên phục vụ đi tới, Nhan Văn Dao gọi vài món ăn, lịch sự đưa lại thực đơn cho nhân viên phục vụ, cầm lấy tách cà phê nhấp một ngụm nhỏ, ngẩng đầu mỉm cười nhìn ta.

''Tôi có thể xem con thỏ nhỏ của cô không, thật là đáng yêu.''

''Được ~"

Ta không hề nghĩ ngợi, trực tiếp đem Thỏ Thỏ trên đùi đưa qua, tiếp tục mê gái nhìn chằm chằm Nhan Văn Dao.

Văn Dao cười nhận lấy Thỏ Thỏ, để lên bàn, không chớp mắt nhìn chăm chú, khuôn mặt hiếu kỳ.

"Nhược Nhược, thỏ của cô hình như không giống với thỏ bình thường, nó còn biết trợn mắt nữa."

Một câu nói của Văn Dao gọi hồn ta về, toàn thân ta run lên một cái, lặng lẽ nhìn Thỏ Thỏ liếc mắt, ai ngờ Thỏ Thỏ như cảm ứng được, nghiêng đầu đi chỗ khác, còn dùng đôi mắt hồng hồng của nó nhìn ta chằm chằm.

"Lâm Uyển Nhược, cô thích cô ta?"

Ta chợt hắng giọng một cái, vội giơ tay phải lên, che mặt đi, làm như không có gì cười cười với Văn Dao.

"Trùng hợp, trùng hợp thôi mà."

"Không phải a --"

Nhan Văn Dao lắc đầu, ý cười đầy mặt nhìn ta.

"Cô xem, nó vẫn luôn trợn mắt."

Bề ngoài ta cười nhưng trong lòng thì không, nhìn tỷ tỷ trước mắt đậy cũng biết du͙© vọиɠ rất lớn rồi

"Cô không biết đâu, đây là sản phẩm mới tôi mang từ quê lên gọi là "bạch nhãn thỏ" chuyên môn trợn mắt nhìn người."

"Thật sao?"

Đang nói thì nhân viên phục vụ đem đồ ăn lên, lực chú ý của Văn Dao cũng bị dời đi, xem ra là đang đói bụng, nhìn ta cười cười, cầm đũa lên thục nữ ăn, ta thở dài một cái nhẹ nhõm, mắt liếc Thỏ Thỏ, chuẩn bị đem nó ôm lại, ai ngờ người ta chê bai, không thèm quan tâm ta, cái đuôi nhỏ giật giật, chính mình từ bàn nhảy xuống.

"Cô ăn a ~"

Nhan Văn Dao cười nhìn ta, ta xấu hổ gật đầu, cầm đũa lên không yên lòng gắp một sợi cà rốt lên để trong miệng nhai, ánh mắt tập trung trên người Thỏ Thỏ.

Người ta quyệt cái mông nhỏ, dời móng vuốt nhỏ, cẩn thận vui vẻ nhận thức ăn của Nhan Văn Dao, ta ho khan một tiếng, nhìn Nhan Văn Dao một chút, đưa chân, lén đá Thỏ Thỏ một cái.

Cô làm cái gì?

Không cần lên tiếng chỉ cúi đầu nó cũng đã thấy mắt ta, quả nhiên Thỏ Thỏ dừng lại hành động, xoay người, tức giận nhìn ta.

"Cô không phải thích cô ta chân dài sao? tôi muốn nhìn xem lớn lên bộ dạng như thế nào thôi?"

Cắn sợi cà rốt tiếng  sặc từ trong họng phát ra, ta quẫn bách bắt đầu ho khan, Văn Dao bị làm cho giật mình, vội vàng cầm khăn giấy đưa ta.

"Sao vậy, sao vậy hả?"

Ta ho khăn mặt đầy nước mắt, bất đắc dĩ nhìn Văn Dao lắc đầu, không ngờ được Thỏ Thỏ ở đây hai người lợi mình công phu không mất, thừa dịp hỗn loạn liền chui vào váy Nhan Văn Dao ta đen mặt nhìn vào. Quả nhiên không đến một phút, mặt của Nhan Văn Dao ửng đỏ, hai chân cô ấy giãy dụa đứng ngồi không yên, ngẩng đầu nhìn ta.

"Thỏ -- Thỏ --"

Đến lúc này, chỉ vờ vô tội thì mới là tốt nhất, ta uống một ngụm cà phê, vẻ mặt ngây thơ nhìn cô ấy.

"Đúng rồi, thỏ? chỉ lo nói chuyện mà quên mất nó."

Mặt Nhan Văn Dao càng lúc càng đỏ, nhìn xung quanh một lần cúi đầu

"Ở trên đùi."

"Hả?"

Khuôn mặt ta kinh ngạc, trong lòng sớm đã bị phẫn không ngớt, con thỏ lưu manh đáng chết! ta còn chưa có thấy qua, thì nó đã ra trận chiếm tiên nghi trước rồi, trong lúc ta đang hận không ngớt, thì âm thanh quen thuộc của Thỏ Thỏ bay đến.

"Lâm Uyển Nhược cô thích chân dài của cô ta, thích cô ta hoàn mỹ không có tỳ vết?"

Trong lòng ta hoảng hốt, âm thầm nhắm hai mắt lại, quả nhiên một giây sau, Nhan ngự tỷ trước mặt lịch sự khiêm tốn hét lên một tiếng, không để ý hình tượng từ trên ghế bật dậy, túm váy kéo lên, thân thể tựa máy bơm không ngừng run rẩy, ước chừng vài phút mọi người kinh ngạc nhìn đến, rốt cuộc trên cặp chân trắng nõn thon dài có một con thỏ trắng như tuyết đang chậm rãi trượt xuống.

Ta thở dài, đầu tiên là nhìn thấy trên hai cái răng cửa lớn trắng tinh của Thỏ Thỏ có vết máu đỏ, trong lòng hoảng hốt, đứng dậy, vội vã.

"Cắn chỗ nào rồi? cắn chỗ nào rồi?"

Thỏ Thỏ ở đây đại náo! nó cho là ai cũng giống như ta chịu nổi lực cắn xé này sao?! không quá nhẹ không quá nặng! Nhan Văn Dao cắn môi dưới không nói lời nào, mắt ứ đầy nước, ủy khuất nhìn ta.

Vừa đúng lúc kí©ɧ ŧɧí©ɧ lửa giận trong lòng ta, căn bản không để ý Thỏ Thỏ còn đang ngồi trên đất vẻ mặt ai oán nhìn ra, đưa tay năm chặt Văn Dao, kéo cô ấy ngồi xuống, ta ngẩng đầu lên, suy nghĩ một hồi, thành khẩn nhìn cô ấy.

"Nếu không để tôi xem một chút a!?"

"..."

Nhân Văn Đào nhìn mặt tôi đỏ lên, một lát sau, từ trong miệng phun ra hai chữ.

"Lưu manh!"

Lập tức để lại cho ta chính là bóng lưng Nhan Văn Dao khập khiễng rời đi.

...

Vẻ mặt ta vô tội nhìn cô ấy, cái này trong lòng gọi là ủy khuất, ta thầm nghĩ phải chữa thương, tại sao lại hiểu lầm tâm hồn trong sáng của ta chứ!

"Lâm Uyển Nhược, cô đã đồng ý với tôi cái gì?!"

Văn Dao vừa ra khỏi cửa, Thỏ Thỏ ngồi dưới đất bắt đầu nổi giận, ta nhìn nó một cái thân toàn lông trắng, có chút buồn bực không rõ, đưa tay nắm lấy hai cái tai nó kéo lên thả vào ngực, tức giận liền lao ra ngoài.

Kéo cửa tiệm một cái rầm, ta ôm Thỏ Thỏ bước nhanh về công ty chạy đến vườn hoa nhỏ sau công ty, tự tay ném nó xuống đất, hậm hực nhìn nó.

"Thỏ Thỏ, cô trúng gió gì vậy?"

Thỏ Thỏ vẫn như cũ dùng đôi mắt hồng hồng nhìn ta, nhìn nó như vậy ta càng thêm giận hơn, mở to mắt trừng lại nó.

"Cô xem! Cô đọc! cô muốn sao đây hả? tôi cầu xin cô, từ đâu đến thì về chỗ đó đi, tôi không muốn gặp lại cô!"

Ta vo cùng ủy khuất ồn ào, cơ hội trăm năm mới có được một lần cứ thế bị Thỏ Thỏ làm loạn hết, còn cắn lên đùi Văn Dao một cái như kẻ lưu manh, nếu không phải nó không có việc gì đi cắn đùi người ta thì ta còn đến mức như vậy sao!

Ta nhanh chóng xoay người, không thèm liếc nhìn Thỏ Thỏ, tức giận ra ngoài, từng bước nhanh chóng.

Ta nghĩ nó cũng sẽ như trước đó không thể theo kịp, hỏi ta vì sao bỏ nó, nhưng ai ngờ khi ta vào công ty, ta rối bời ngồi trước bàn làm việc cả một buổi chiều, Thỏ Thỏ vẫn vô tung vô ảnh, ta có chút lo lắng nhìn bầu trời ngoài cửa sổ đang biến thành màu đen, thấp thỏm ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm máy vi tính đờ ra.

Nó đi đâu vậy?

Cuối cùng, ta xoay người nhìn cái túi giấy trống không, trong lòng chua xót, lập tức lắc đầu, dùng sức phủ nhận quan điểm của mình, quản nó? đi rồi không phải tốt hơn sao?!

Cứ như vậy mơ mơ màng màng cho đến khi tan việc, ta ôm trong lòng chút mong chờ may mắn chạy như làn khói vọt ra ngoài, vọt vào nhà hàng, thấy vẻ mặt nhân viên phục vụ kinh ngạc.

"Thỏ?"

Ta thở hổn hển nhìn nhân viên phục vụ, hắn sửng sốt một hồi nói

"Buổi sáng lúc ngài rời đi ta tận mắt nhìn thấy ngài bế nó ra mà."

Gánh nặng trong lòng nháy mắt hạ xuống, ta cúi đầu, không nói chuyện, chậm rãi đi ra ngoài, trong lòng vô cùng hối hận vì sự kích động của mình, nàng hiện tại chỉ là một con thỏ thôi a, ta làm sao, làm sao lại để một con thỏ ở ngoài được.

Đi đến trước xe đạp điện, ta nhìn xung quanh một lần, không có bóng người cái sân rộng cũng không cho ta chút hy vọng nào, thở dài không nói lời nào, ta cưỡi xe đạp lòng tràn đầy buồn bực đi về nhà.

Thỏ Thỏ, xin lỗi...

Tác giả có lời muốn nói: chương thứ hai hoàn tất, chương này có chút khó khăn, tiếng pháo thật đáng ghét, con nít lại làm ồn, mọi người thứ lỗi nha.

Ps: vì chúc mừng Diệp Tử ăn mừng chương thứ hai năm 11, tặng thêm tấm hình của Thỏ Thỏ nha ~