Trọng Sinh Ta Là Kẻ Ác

Chương 54: Người bí ẩn

"Tiểu tướng quân, bên trong canh gác vô cùng nghiêm ngặt, muốn trà trộn vào đó e là khó hơn lên trời." một trung niên nam tử nhỏ giọng nói.

Vân Anh mày đẹp nhíu càng sâu, gương mặt hằn sâu vẻ mệt mỏi, ba ngày, đúng ba ngày nàng chưa từng chợp mắt một giây phút nào, toàn bộ tinh thần của nàng đều tập trung vào vào việc giải cứu hoàng đế Diên quốc nhưng đều vô kế khả thi. Tam hoàng tử của Diên quốc quá giảo hoạt, nàng thậm chí không thể đem người tiếp cận hắn. Càng nghĩ đầu nàng càng đau, chịu đựng khó chịu trong lòng, nàng ra lệnh cho hắn giám sát nhất cử nhất động của tam hoàng tử. Sau khi người kia rời đi, Vân Anh vô lực gục người xuống bàn thở hổn hển "khục...khục..." cả người nàng nóng rần lên như bị thiêu giống nhau. Khẽ cắn môi, cố sức rót ít nước uống vào, nước xuống cổ họng mát lạnh khiến nàng thanh tỉnh không ít, nhưng vẫn cùng khó chịu.

"Khục...khục...căn bệnh đáng ghét, đến giờ vẫn chưa chịu khỏi khục..khục" có lẽ là do ho quá nhiều giọng này so với khi nãy đã khàn hơn rất nhiều. Vân Anh lặng lẽ lấy miếng ngọc bội trong người ra, ôn nhu vuốt ve, ánh mắt thâm tình như nhìn người yêu "Như nhi, ta sẽ mau trở về bên nàng."

Bỗng, một cơn gió thoáng qua, trên bàn Vân Anh đang ngồi có thêm một lá thư, Vân Anh sửng sốt, lấy lá thư ra đọc, lòng thầm suy đoán danh tính của người gửi.

"Gửi người của Tử Tinh quốc, các ngươi nếu muốn cứu người thì giờ Ngọ trưa mai đến Diễm Hồng lâu, tự khắc sẽ có người gặp. Ngươi chỉ có thể đi một mình, nếu có thêm bất cứ ai ta sẽ không gặp."

"Nét chữ uốn lượn đẹp đẽ, chứng tỏ đây là người có học, chỉ là người này là địch hay bạn đây?" Vân Anh có chút không lý giải được mục đích của người này. "Nếu là địch, khi biết thân phận của nàng đáng lý phải vây bắt diệt trừ hậu hoạn. Còn nếu là bạn...tại sao đến tận giờ mới tìm đến ta?'

Vân Anh suy nghĩ một lúc quyết định mặc kệ là địch, là bạn ngày mai nhất định phải đi gặp người này. Người này có lẽ là chìa khoá giúp nàng giải quyết vấn đề đau đầu này.

Trong lòng khẽ thở dài, đem bức thư đến ngọn đèn đốt thành tro, thả vào trong gió, sau đó đứng dậy đi đến giường nằm xuống nhắm mắt, mặc kệ thế nào nàng cũng phải nghỉ ngơi một chút, nếu cứ tình trạng này, người còn chưa cứu được thì nàng đã gục rồi, lặng lẽ thả lỏng cơ thể, không bao lâu Vân Anh đã chìm vào giấc ngủ.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Chủ tử, đã giao thư cho hắn" hắc y nhân cúi đầu quỳ gối dưới chân người bí ẩn. Khuôn mặt người đó dưới bóng tối đã bị che khuất, nhìn không rõ, chỉ biết người này mang hài màu hoàng kim, thêu nhất chỉ ngũ trảo kim long uy vũ.

"Ừm...chuyện này nhất thiết phải giữ kín, gọi Kỳ nhi, Thư nhi giám sát bọn họ, không đến lúc cần thiết không cần rứt dây động rừng."

"Dạ, chủ tử" hắc y nhân nhận lệnh biến mất trong màn đêm, ánh trăng từ từ chiếu rọi, gương mặt diễm mĩ tuyệt luân từ từ hiển lộ dưới minh nguyệt, biểu tình trong trẻo nhưng lạnh lùng dưới ánh trăng tôn lên vẻ đẹp duy ngã độc tôn của nàng, mắt sáng hữu thần lấp lánh nhìn màn đêm, môi khẽ nhấp nháy

"Bước lêи đỉиɦ cao thế gian, bích huyết nhuộm giang sơn.

Cười nhìn vật đổi sao dời, mình ta bày kế đoạt giang sơn.

Thành bại trong thoáng chốc, một tay tạo gió mưa.

Con đường không lối khó quay đầu, tự tìm sinh môn trên tử lộ.

Mặc cho đất trời thần phục ca ngợi, hết thảy đã nắm chặt trong tay."

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Tiểu thư, người đừng như vậy, người ăn một chút đi, đã hai ngày rồi người không ăn uống gì, người muốn nô tỳ phải làm sao đây a." Uyển nhi đau lòng nhìn Nguyệt Như ốm yếu vô hồn ngồi trên ghế

vuốt ve quần áo của Lăng tướng quân, cả người phảng phất như mất đi linh khí, khiến người nhìn vào không khỏi quặn đau.

"Uyển nhi, không có tin tức của hắn sao?" âm thanh nhỏ nhẹ mà yếu ớt, tưởng chừng như không thể nghe nhưng Uyển nhi lại vô cùng rành mạch.

"Hồi tiểu thư, vẫn chưa nhận được tin" Uyển nhi thở dài không đàng lòng nhìn tiểu thư, nàng ấy hai ngày qua dường như chỉ hỏi đúng một câu, nhưng một lần rồi lại một lần câu trả lời của nàng đều làm tiểu thư thất vọng cùng bi thương.

Nguyệt Như lại rơi vào trạng thái trầm mặc, lòng nàng trống rỗng, nước mắt cũng đã không còn rơi được nữa, có lẽ đã khô cạn mất rồi.

Y Tình sau khi biết được tin tức liền chạy đến Tiêu phủ thăm Nguyệt Như, nhưng vừa bước vào cửa đã thấy Nguyệt Như gầy yếu phảng phất như không có sự sống, làm cho người ta có cảm giác chỉ cần một cơn gió thoáng qua cũng đủ cuốn nàng đi mất.

Y Tình lệ nóng doanh tròng, lòng tự trách mình càng nhiều, nếu không phải nàng lôi kéo Nguyệt Như giúp nàng, thì có lẽ tỷ ấy đã có thể nói lời tạm biệt với Vân Anh.

Y Tình lặng lẽ bước lại gần Nguyệt Như, một tiếng cũng không nói, ôm nàng khóc. Nguyệt Như cảm nhận được Y Tình đau thương và tự trách, vuốt lưng nàng, an ủi "ngươi không cần cảm thấy có lỗi, ngươi và ta đều không ai biết trước được chuyện này sẽ xảy ra. Muốn trách thì trách kẻ kia tàn nhẫn, luôn thích quyết định một mình."

"Nguyệt Như tỷ, tỷ đừng trách Vân Anh ca, đều là tại muội không tốt mới khiến hai người không từ mà biệt, đây là lỗi của muội."

"Lỗi của ai đã không còn quan trọng, ta đối với nàng thất vọng là không thể tránh khỏi. Nhưng mà, ta muốn chờ nàng trở về xin lỗi ta." Nguyệt Như nói đến đây đã không thể kìm nén được nữa cuối cùng cũng oà khóc trong lòng Dạ Y Tình.

Y Tình cũng ôm nàng khóc, được một lúc khi Dạ Y Tình mới cầm chén cháo trên bàn múc đưa lên miệng Nguyệt Như.

"Tỷ, người phải ăn một ít mới có đợi Vân Anh ca trở về đúng không? Ngoan, há mồm ra nào..."

Y Tình hống Nguyệt Như như hống tiểu hài tử khiến Nguyệt Như buồn cười nhưng vẫn ngoan ngoãn mở miệng, tâm trạng nặng nề hai ngày qua nhờ Y Tình mà đã trôi đi không ít.

"Hảo, ta nhất định phải ăn được, ngủ được, không thể vì nàng mà bỏ hết thảy được. Ngươi nói đúng không?"

Y Tình thấy nàng thông suốt, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng buông xuống, mỉm cười gật đầu.