"Hoàng thượng, ngài chắc chứ? Nếu dùng cách này ngài sống không quá 5 năm."
"Ngươi không cần nói nữa, ý trẫm đã quyết, Chu y sư, ngài cứ thực hiện đi, cảm phiền ngài giúp trẫm giữ kín bí mật này."
Chu Tiếu Thiên thở dài, biết mình không thể lay chuyển hoàng đế đành gật đầu đồng ý "hảo, ta biết rồi. Ta sẽ giữ miệng, được rồi, ngài quay lưng mình lại đi, ta bắt đầu thi châm. Ngài chịu khó một chút, sẽ rất đau đớn."
Tử Thiên hoàng đế chiếu theo lời Chu Tiếu Thiên nói mà quay lưng lại, cắn răng chịu đựng từng cây châm đâm vào mỗi huyệt đạo của chính mình.
Qua khoảng 3 canh giờ, Chu Tiếu Thiên thu tay thở nhẹ một hơi, đi đến bàn lấy bút ghi phương thuốc.
Bên ngoài, mỗi người một tâm tư, bất an có, lo lắng có, sợ hãi có, hy vọng cũng có, nhưng tất cả đều đặt ánh mắt vào cửa phòng của hoàng đế.
"Chi nha.." Chu Tiếu Thiên tiêu sái mở cửa đi ra, trên tay là phương thuốc, gương mặt tuy bình tĩnh nhưng không giấu nổi vẻ mệt mỏi.
"Chu y sư, phụ hoàng ta thế nào rồi?" Tử Huyền vừa thấy hắn bước ra liền chạy đến, nắm tay áo, khẩn trương hỏi.
Chu Tiếu Thiên cũng không bất ngờ vì sự có mặt của hắn, chỉ chậm rãi nói "Hoàng thượng hiện giờ đã qua cơn nguy hiểm, mọi người đừng lo lắng, cầm phương thuốc này cho người đem xắc một ngày ba lần trước khi dùng thiện, thân thể tự nhiên sẽ khang phục."
Tử Huyền nghe xong, mừng rỡ đưa phương thuốc cho nô tỳ, sau đó vào trong dự định thăm phụ hoàng, nhưng lại bị Chu Tiếu Thiên ngăn cản "thái tử, vẫn chưa được, ba ngày nữa ngài mới có thể gặp hoàng thượng, bởi vì long thể hoàng thượng hiện tại không thể tiếp xúc với ai."
Tử Huyền nghe lời Chu Tiếu Thiên nói, cũng biết không thể lỗ mãng ảnh hưởng đến phụ hoàng, chỉ đành dừng cước bộ, lùi ra.
Nhưng Tử Huyền chịu nhượng bộ, không có nghĩa là Tử Phong sẽ để yên. Hắn hiện tại vô cùng lo sợ phụ hoàng sẽ tỉnh lại, lại nghe thêm những lời mà Chu Tiếu Thiên vừa nói, lòng càng thêm trầm trọng, muốn mau chút biết được tình hình thật sự của phụ hoàng mà nghĩ kế sách đối phó.
Tử Vân gương mặt so với Tử Phong càng thêm khó coi, hắn có chút không nghĩ tới hoàng huynh sẽ khỏi bệnh vào lúc này, đạp đổ toàn bộ kế hoạch của hắn và Tử Phong.
"Chu Tiếu Thiên, ngươi đây là thái độ gì? Chúng ta thân là nhi tử, không lẽ không thể thăm phụ hoàng của chính mình hay sao?" Người nói đương nhiên là Tử Phong, hắn trong lòng đang rất nôn nóng nhìn Tử Thiên hiện trạng.
"Phải, Chu y sư, ngài cũng biết hoàng huynh ta bệnh đã lâu, chúng ta ai cũng đều rất lo lắng, hôm nay nghe tin hoàng huynh nhờ y thuật của ngài đã qua khỏi, lòng vô cùng kích động muốn đi xem tình trạng của hoàng huynh để yên lòng một chút. Chu y sư, ngài đừng ngăn cản chúng ta, hay là hoàng huynh xảy ra chuyện gì khó nói? Ngài đừng giấu, cứ nói đi để chúng ta tìm cách giải quyết." Tử Vân lời nói bên ngoài nghe rất nhẹ nhàng tồn tại quan tâm, nhưng lại cố ý chụp cái mũ "khi quân" thật to cho Chu Tiếu Thiên.
"Xin hoàng huynh cùng tam hoàng thúc yên tâm, ta tin tưởng y thuật của Chu y sư. Huống hồ qua ba ngày nữa, sẽ biết tình trạng thật sự của phụ hoàng, nếu như bây giờ chúng ta xông vào như vậy, lỡ như phụ hoàng có chuyện thì ai sẽ chịu trách nhiệm? Thiết nghĩ chúng ta không nên làm khó Chu y sư nữa, hắn một ngày trị liệu cho phụ hoàng cũng đã mệt mỏi, ta nghĩ nên để hắn nghỉ ngơi."
Tử Huyền liếc hai người, lòng cũng đoán được bảy, tám phần suy nghĩ của bọn họ, cười lạnh phân phó thân tín gắt gao quan sát quá trình xắt thuốc lẫn mang vào. Giải quyết xong, nàng quay sang Chu Tiếu Thiên cảm tạ, thỉnh hắn đến Đông cung làm khách.
Chu Tiếu Thiên nhìn Tử Huyền ngũ quan như ngọc, nguyệt mi tinh nhãn, làm người lại hoà nhã, không kiêu căng, cung kính, có lễ, làm việc quyết đoán, cẩn thận, suy nghĩ trước sau thì vô cùng hài lòng. Thầm nghĩ, Tình nhi với nàng quả nhiên lương duyên trời định, vô cùng xứng đôi.
Càng nghĩ càng thay đồ đệ bảo bối của mình vui mừng, miệng cười vui vẻ cùng hắn rời đi.
"Gia gia...người về rồi..." Diên nhi đang chơi với Y Tình, từ xa nhìn thấy Chu Tiếu Thiên cùng Tử Huyền đi vào liền vui vẻ chạy đến, xà vào lòng hắn.
Chu Tiếu Thiên ha ha cười bế nàng vào trong. Y Tình thấy hai người trở về, tâm tình thả lỏng, biết mọi chuyện thuận lợi, mỉm cười đến chỗ Tử Huyền đứng.
Tử Huyền thấy Y Tình, lòng đã muốn kích động thành một đoàn, mấy ngày Dạ Y Tình đi vắng, nàng thường xuyên rơi vào trạng thái thất thần, từng giờ từng khắc đều nhung nhớ ái nhân trở về, mỗi tối nàng đều chỉ ngủ được vài canh giờ lại thức giấc, sờ khoảng trống lạnh ngắt bên cạnh, mà nước mắt không biết từ khi nào đã rơi thấm đẫm chăn gối.
Dạ Y Tình nhìn Tử Huyền thần sắc tiều tụy, sớm đã đau lòng muốn chết, con mắt đã đỏ hoe. Nếu không phải ngại sư phụ và Diên nhi ở đây thì có lẽ nàng đã ôm chầm lấy người này mà khóc nức nở để thoả nỗi nhớ mong mấy ngày nay.
"Tình nhi, nàng đã về." Tử Huyền thấy Y Tình con mắt ướŧ áŧ, thương tiếc xoa mặt nàng, sau đó vén lọn tóc nàng sang một bên, ôn nhu nói.
Lời tuy ngắn, nhưng bao hàm nỗi nhớ mong, chờ đợi của Tử Huyền khiến lòng Dạ Y Tình chợt nóng, nước mắt cuối cùng cũng không kiềm chế được mà thi nhau rơi xuống.
Tử Huyền thấy Y Tình khóc, lòng thương tiếc ôm nàng vào lòng mà vỗ về.
Chu Tiếu Thiên rất có ý thức, lặng lẽ dắt Diên nhi đi chỗ khác, chừa lại không gian cho hai phu thê bọn họ tâm sự.
"Tình nhi ngoan, đừng khóc, mấy ngày qua ta rất nhớ nàng, nàng xem ta đã gầy thành như vậy, nàng nhất định phải bồi bổ cho ta đó." Tử Huyền cố tình nói đùa để Y Tình ngừng khóc, nào ngờ lại phản tác dụng, Y Tình càng khóc to hơn.
"Ai nha bảo bối, khóc nhè xấu lắm a, sẽ mau già đó, đến khi đó hối hận thì làm sao?" Tử Huyền ôn nhu vỗ về Y Tình, lại tiếp tục đùa nàng.
"Vậy ta sau này nếu như trở nên già và xấu, ngươi sẽ còn yêu ta chứ?" Y Tình thút thít nói.
Tử Huyền yêu thương hôn lên mái tóc đen mượt của nàng, sau đó đem nàng tách ra, lấy tay lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt xinh đẹp, mỉm cười ôn nhu "sẽ, dù cho nàng trở nên như thế nào thì ta vẫn vĩnh viễn chỉ yêu mình nàng. Bởi vì nàng là sinh mệnh của ta, ai lại đi chối bỏ sinh mệnh của mình chứ? Bảo bối ngốc" Tử Huyền yêu thương trách móc Y Tình, hôn nhẹ lên môi nàng.
Y Tình lòng ngọt ngào, bỉu môi giả vờ giận dỗi "người ta không ngốc nha."
Tử Huyền mỉm cười, cúi đầu hôn lên đôi cánh hoa mà mình nhớ nhung. Y Tình ôm chặt lấy Tử Huyền bày toả nỗi niềm thương nhớ, đến khi hơi thở gần cạn kiệt, hai người mới tách nhau ra mà thở hổn hển. Hai mắt nhìn nhau, bao hàm yêu thương, hạnh phúc đan xen, nhãn thần sau đó chuyển thành hình nguyệt nha, ý cười lan rộng.
Tay hai người nắm chặt nhau, bàn tay ấm áp đan vào nhau xua tan cái lạnh của mùa đông. Giữa thiên điạ rộng lớn một đôi bích làm say lòng người...