"Chát...nghịch tử, ngươi cư nhiên dám cùng tam hoàng thúc ngươi cấu kết làm bậy, khiến triều cương rối loạn, đây là tội gì?" Tử Thiên hoàng đế trợn mắt, phẫn nộ nhìn Tử Phong đang quỳ trước mặt mình.
Tử Phong má trái đỏ bừng, trên đó còn lưu lại năm dấu tay, khoé môi rỉ máu, hiển nhiên là do cái tát khi nãy của Tử Thiên gây nên, chứng tỏ hiện giờ hoàng đế đang vô cùng phẫn nộ. Hắn tuy biết Tử Phong đối với việc mình phong Huyền nhi làm hoàng đế bất mãn đã lâu, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới hoàng nhi của hắn lại to gan như vậy, thật sự khiến làm người phụ hoàng như hắn thất vọng.
Tử Phong vẫn cúi đầu trầm mặc, hai tay nắm chặt đến nổi cả gân xanh, cả người run lên, cố gắng kiềm chế cơn tức giận của chính mình, Tử Thiên hoàng đế nhìn bộ dạng không cam lòng của hắn, lửa giận càng lớn, nắm vạt áo của Tử Phong xốc dậy, nhìn vào đôi mắt đỏ bừng của Tử Phong mà gằn giọng giận dữ "ngươi đừng tưởng ngươi đối với ta làm cái gì chuyện tốt ta không biết, ta vốn dĩ không muốn nhắc lại nhưng ngươi làm ta quá thất vọng."
"Phụ hoàng, người vì cái gì như vậy thiên vị Tử Huyền? Người biết hay không ta là cỡ nào ghen tị hắn! Từ nhỏ đến lớn, ánh mắt của người luôn chỉ nhìn về phía hắn, nhưng ta rõ ràng là cũng là nhi tử của, là trưởng tử, vậy vì sao người luôn như vậy ưu ái hắn, yêu thương hắn! Ta còn nhớ rất rõ, năm ta 10 tuổi, vào ngày sinh thần của ta, ta nghe người sẽ đến thăm ta, ta là cỡ nào vui vẻ, cả ngày hôm đó, ta chính là ngồi ngoài cung chờ người đến ôm ta, chúc mừng sinh thần của ta. Cuối cùng thì sao? Ha...hả...người vì Tử Huyền té bị thương mà cả ngày hôm đó chưa từng đến liếc nhìn ta một lần, chỉ phái người mang theo vài món đồ đưa đến cho ta xem như quà mừng. Người có biết ta hôm đó có bao nhiêu tổn thương, bao nhiêu oán hận? Ta tự hỏi, ta chưa bao giờ thua kém Tử Huyền bất cứ điều gì, vậy tại sao người luôn chỉ khen hắn, yêu thương hắn. Mà ta mặc kệ có nỗ lực như thế nào, thì người cũng chưa từng liếc nhìn đến? Rồi sau đó, nỗi oán hận của ta đã đến tột đỉnh khi người chiếu cáo thiên hạ, sắc phong Tử Huyền làm thái tử. Ha hả....là cỡ nào châm chọc, ta là đại hoàng tử, là trưởng tử nhưng ngôi vị hoàng đế tương lai lại thuộc về hoàng đệ của ta ha...hả...mà phụ hoàng thân mến của ta mặc kệ tất cả mọi người ngăn cản, bất chấp vi phạm di huấn của tổ tông, lập thứ tử làm thái tử. Ngài có ta khi đó có bao nhiêu không cam tâm cùng phẫn nộ. Ta trở nên như bây giờ tất cả là do người gây ra!!!"
Tử Phong nói hết tất cả ý nghĩ mà bấy lâu nay hắn luôn giữ trong lòng, hắn biết mình đã không thể quay đầu, cũng biết mình sẽ không thoát khỏi, vì thế hắn muốn một mạch nói hết tất cả, nỗi phẫn nộ, không cam lòng, oán hận, từng ngày, từng ngày ăn mòn lý trí.
Tử Thiên im lặng, cơ hồ cả người hắn đều bị khựng lại, những lời nói của Tử Phong giống như lưỡi dao sắc bén đâm phập vào tim hắn. Phải. Hắn thừa nhận mình thiên vị, hắn biết mình thiệt thòi Tử Phong nhiều lắm. Nhưng hắn chưa từng hối hận, thậm chí chưa từng nghĩ quá nhiều về điều đó. Nhưng ngày hôm nay, hắn đã biết, mình làm sai rồi, chính hắn đã tự tay đẩy con ruột của mình vào hố sâu tội lỗi. Giờ phút này, hắn thật sự rơi lệ, sự uy nghiêm khiến người khác phải run sợ khi nãy phút chốc hoá thành tang thương. Dù hắn là hoàng đế, là cửu ngũ chí tôn quyết định quyền sinh sát, nhưng cuối cùng hắn vẫn là cha, là phụ thân. Thử hỏi trong thiên hạ, có mấy người làm phụ mẫu mà không thương con, đối với Tử Phong, hắn nhưng chưa từng hoàn thành trách nhiệm của một người làm cha, là phụ hoàng, đó là hắn xin lỗi Tử Phong, cho nên hắn có thể dễ dàng bỏ qua việc Tử Phong mưu hại hắn, bởi vì hắn nợ Tử Phong. Nhưng với cương vị của một người làm hoàng đế, tội làm loạn triều cương của Tử Phong là không thể tha thứ.
"Ngươi về đi...ngày mai trước triều bá quan văn võ, ta sẽ xử tội ngươi." Tử Thiên nháy mắt giống như già đi rất nhiều, giọng nói mang theo ưu sầu cùng trầm trọng, cả người thấp thoáng vẻ tang
thương, đau lòng.
Tử Phong không nói một lời, đứng dậy rời đi, hắn chưa từng chưa từng nhìn phụ hoàng mình một lần nào, và hắn cũng vĩnh viễn không biết được, người cha mà hắn căm ghét, luôn oán hận, hôm nay đã vì hắn mà rơi lệ. Có câu "Nam nhi thà đổ máu, tuyệt không rơi lệ", huống chi Tử Thiên lại là thiên tử, hắn là nam nhân đứng đầu thiên hạ? Lệ, tuôn rơi, đây chứng minh hắn vì Tử Phong mà có bao nhiêu đau lòng cùng ân hận.
Giá như Tử Phong ngoái đầu nhìn lại, giá như hắn thấy được những giọt nước mắt đang tuôn rơi vì hắn, thì có lẽ hắn sẽ không lựa chọn đi trên con đường vạn kiếp bất phục.
Nhưng....trên đời này chưa bao giờ có giá như, có những khoảng khắc thoáng qua, những con người đi ngang qua cuộc đời ta mà chúng ta chưa kịp ngoảnh lại, hoặc giả đã vô tình bỏ qua. Đôi khi lại khiến ta hối hận suốt đời. Cho nên, hãy suy xét kỹ quyết định của chính mình. Có đôi lúc, thật ra chúng ta chỉ cần một cái ngoái đầu lại, ngẫm lại một chút, thì có lẽ sẽ khác. Bởi lẽ, cơ hội đâu phải lúc nào cũng có, một số chuyện đã bỏ qua thì vĩnh viễn mất đi...không thể tìm về....