Chương 34: Tình đến chỗ sâu tự đâm chồi
Ngày kế.Trữ Tú Cung.
Trong sân, trên ghế thái sư, Nạp Lan Thuần Tuyết vẻ mặt thích ý hưởng thụ ánh tà dương buổi chiều. Hơi ấm ban trưa dư lại còn chưa tiêu tán, xen lẫn chút gió nhẹ, toàn thân thoải mái không thôi.
Sau lưng, một bóng người lặng lẽ đến gần, nhìn dáng vẻ nhắm mắt hưởng thụ của người nọ, không nhịn được cúi đầu xuống ở khóe miệng nàng nhẹ nhàng hôn một cái.
Không cần mở mắt Nạp Lan cũng biết là ai, khóe miệng nhoẻn cười, cố ý không lên tiếng.
Người trộm hương chớp mắt, chờ nàng nhìn mình, không nghĩ tới đối phương như cố ý đối nghịch, biết rõ, lại làm bộ vẫn còn ngủ.
"Nạp Lan tỷ tỷ."
Người tâm tư đơn thuần vốn không suy nghĩ nhiều, thấy nàng không để ý tới mình, liền mở miệng kêu.
Nạp Lan nâng lên mỉm cười thắng lợi, mới chậm rãi mở mắt, ghé mắt nhìn về phía người ngồi xổm bên cạnh.
"Ừ?"
"Có muốn ra ngoài dạo một chút không?"
Nạp Lan nhìn bộ dáng đần độn của người kia, bỗng dưng cảm thấy hưng phấn, vịn tay đối phương từ trên ghế thái sư đứng lên, thoáng sửa sang lại xiêm áo có chút nhăn nhíu.
"Ừ, ta cũng đang định đến Trường Xuân Cung, thuận tiện cùng ngươi ra ngoài dạo một chút vậy."
Hiện tại, bắt nạt Lục Vãn Vãn đối với với Nạp Lan mà nói, đã trở thành bài tập cần làm mỗi ngày. Nhìn người nọ ngốc nghếch tin tưởng mình vô điều kiện, trừ cảm thấy vui, trong lòng còn bị hạnh phúc lấp tràn đầy.
Lục Vãn Vãn trước sau như một tin tưởng lý do tùy tiện tìm của đối phương, chỉ cần đáp ứng mình, bất kể lấy lý do kiểu gì để đáp ứng, nàng đều vui vẻ.
Nói xong, hai người cùng đi ra cửa.
Diên Hy Cung.
Ngụy Anh Lạc nhìn tranh vẽ ngổn ngang trên giấy Tuyên Thành, thở dài một hơi, đặt bút lông xuống, phất phất tay, tỏ ý San Hô đem những thứ này cầm đi.
"Nương nương, tranh này của ngài là gì vậy?
Ngụy Anh Lạc lúng túng ho khan một tiếng, bị San Hô hỏi, ít nhiều có chút ngại ngùng.
"Bổn cung trong lúc rãnh rỗi tùy tiện luyện bút một chút, vứt đi."
San Hô nhìn người nọ, trong lòng sáng tỏ, chỉ cười không nói, dọn dẹp bàn, lui xuống.
"Lệnh phi nương nương cát tường."
Nạp Lan cùng Lục Vãn Vãn một trước một sau đi vào.
Ngụy Anh Lạc giương mắt nhìn người tới, không có biểu tình gì.
"Ngồi đi."
Hai người lần lượt ngồi xuống, Ngụy Anh Lạc mới mở miệng hỏi các nàng có chuyện gì.
"Thần thϊếp nhớ sinh thần của Hoàng thượng chỉ còn cách mấy ngày, cho nên liền mời Vãn Vãn cùng nhau tới, cùng ngài bàn chuyện lễ vật một chút."
"Hoàng thượng thứ gì cũng không thiếu, bổn cung cũng chưa từng nghĩ muốn tặng cái gì."
Ngụy Anh Lạc là nói thật, nàng sẽ không như những người khác cố ý đi lấy lòng Hoằng Lịch, bởi vì nàng và hắn đều biết, quan hệ giữa hai người đều là giả tưởng.
Một câu nói, làm nghẹn họng Nạp Lan. Ngụy Anh Lạc này thật đúng là ỷ vào thánh sủng không chút kiêng kỵ...
Lúng túng cười nói:
"Lệnh phi nương nương nói chính phải."
Nạp Lan vừa dứt lời, nội điện trong lúc nhất thời lại khôi phục an tĩnh. Ngụy Anh Lạc không cảm giác được có gì mất tự nhiên, ngược lại hơi thất thần suy nghĩ tâm sự riêng.
"Lệnh phi nương nương, không biết Hương phi nương nương đã khỏe hơn chưa?"
Lục Vãn Vãn đánh vỡ bầu không khí yên lặng.
"Bổn cung cũng đã mấy ngày chưa gặp nàng."
Lục Vãn Vãn nhạy cảm cảm thụ được nhàn nhạt ưu thương trên người Ngụy Anh Lạc, không biết đối phương xảy ra chuyện gì, lại cũng không tiện mở miệng hỏi.
"Nghe nói nương nương lần nữa trở về hậu vị, thần thϊếp cũng cảm thấy cao hứng cho người."
Lời nói của Nạp Lan, bao giờ cũng không trải qua đại não suy xét như vậy, Hoàng hậu thế nào, không phải nên đi tìm người kia mà nói sao?
Ngụy Anh Lạc nghe nàng nhắc tới người kia, chân mày nhíu chặt, vẻ mặt vốn dĩ lãnh đạm, cũng đổi thành tràn đầy sầu não.
Lục Vãn Vãn kéo kéo tay áo Nạp Lan, tỏ ý nàng đừng nói nữa.
"Bổn cung có chút mệt mỏi."
Ý tứ là các ngươi nên đi, bổn cung không muốn nói nhiều.
Nạp Lan trong lòng rõ ràng, mặc dù bực bội cũng chỉ đành cùng với Lục Vãn Vãn gật đầu một cái, cáo lui.
Trường Xuân Cung.
Trong đình viện, Phú Sát Dung Âm nổi hứng dạy Tiểu Toàn Tử cùng Trân Châu đọc ít thơ từ đơn giản, thỉnh thoảng bị Tiểu Toàn Tử ngu xuẩn đùa giỡn không nhịn được cười ra tiếng, Trân Châu cũng không quên tổn hại Tiểu Toàn Tử đôi câu. Thời gian nhàn rỗi buổi chiều, cũng xem như trôi qua vui vẻ.
"Thần thϊếp bái kiến Hoàng hậu nương nương!"
Hai người từ cửa đi vào, thấy Phú Sát Dung Âm tâm tình tốt như vậy, giọng của Nạp Lan cũng phóng đại hơn chút.
Tầm mắt Phú Sát Dung Âm ngước qua phía sau Tiểu Toàn Tử vẫn còn đang vẻ mặt khó xử, liền thấy Thư phi cùng Khánh phi đứng cách mấy bước xa xa.
"Hai vị nương nương cát tường."
Trân Châu cùng Tiểu Toàn Tử kịp phản ứng, hành lễ với các nàng, quy củ đứng một bên, thêm trà cho hai người.
"Ngồi đi."
Phú Sát Dung Âm cười nhìn hai người, Lục Vãn Vãn quả nhiên lại ngơ ngác ngẩn ra, rước lấy Nạp Lan bên cạnh nhẹ nhàng bấm tay nàng một cái.
Nhìn động tác nhỏ của hai người, Phú Sát Dung Âm cười yếu ớt nói:
"Có chuyện tìm bổn cung sao?"
"Bẩm nương nương, thần thϊếp và Khánh phi là muốn đến tìm người giúp đỡ nghĩ quà chúc thọ cho Hoàng thượng."
Nghe Nạp Lan nói, Phú Sát Dung Âm mới nhớ ra, ba ngày sau đúng là sinh thần của Hoằng Lịch, bản thân quả thật sơ sót.
"Hoàng thượng đã nhìn quen những thứ xa hoa, hai người các ngươi chỉ cần tốn chút tâm tư làm vài thứ đồ chơi mới mẻ cho hắn là được."
Hiểu được, Nạp Lan cao hứng gật đầu nói tạ.
"Nương nương, thần thϊếp có thể hỏi một chút người tính đưa quà chúc thọ gì không?"
Nạp Lan tò mò mở miệng.
Phú Sát Dung Âm cũng không ngại, cười nói:
"Bổn cung còn chưa nghĩ ra, tuy Hoàng thượng không thiếu cái gì, nhưng bổn cung lại không thể cái gì cũng không đưa, cho nên có hơi khó nghĩ."
Lời giống nhau, nói ra từ hai người khác nhau, sao lại nghe thành không giống rồi? Thư phi trong lòng suy nghĩ.
"Hoàng hậu nương nương đưa cái gì đi nữa, thần thϊếp tin tưởng Hoàng thượng đều nhất định sẽ thích."
Sự tồn tại của Hoàng hậu ở trong lòng Lục Vãn Vãn tựa như thần linh vậy, kính ngưỡng đối với người nọ đã để cho Nạp Lan đổ vô số bình giấm mà không tự biết.
"Vãn Vãn nói đùa rồi."
Được rồi, giờ ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng kêu thân mật như vậy... Nạp Lan trong lòng bốc hơi chua.
Đột nhiên Nạp Lan đổi thành an tĩnh, để cho Lục Vãn Vãn chậm lụt cuối cùng phát hiện người nọ có gì sai sai, không dấu vết cùng Hoàng hậu cáo lui, mang nàng rời khỏi Trường Xuân Cung.
Trữ Tú Cung.
Một đường im lặng, nương theo sắc trời dần tối, hai người cùng trở về Trữ Tú Cung.
Bên trong điện, Lục Vãn Vãn mở đôi mắt vô tội nhìn người đang ngó lơ mình này.
"Nạp Lan tỷ tỷ có chỗ nào không thoải mái sao?"
Tiếp tục trầm mặc...
"Nạp Lan tỷ tỷ?"
Trầm mặc tiếp tục...
"Nạp Lan tỷ tỷ đang giận Vãn Vãn sao?"
"Không có!"
"Vậy vì sao không để ý tới Vãn Vãn?"
"Ta vì sao phải để ý ngươi, ngươi đi tìm Hoàng hậu nương nương đi, không cần để ý tới bổn cung!"
Cho dù ngu đần đi nữa, Lục Vãn Vãn cũng phải hiểu được nguyên nhân tức giận rồi, nghiêng người tiến lên, đem người nọ té nhào vào giường, tình ý miên miên nhìn người không thành thật lại đáng yêu hết sức này, không do dự nữa, hôn lên.
Bên trong điện, lại là xuân ý khắp phòng.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
Tóm tắt chương 34: Khánh cùng Thư đi rải thức ăn chó từ Diên Hy Cung đến Trường Xuân Cung, may mà chủ hai cung ko nhận ra. Thương tiếc móng heo 1s, cả Hoàng hậu lẫn Phó hậu đều không nhớ sinh nhật hắn, chưa kể biết rồi cũng đều ko muốn tặng quà =)))