Chương 33: Ngọn liễu mảnh trăng treo, hoàng hôn người gặp gỡ
Người phía trước bàn, mắt vô thần nhìn về cành hoa nhài trong tay, khuôn mặt lúc thì nhăn lại, khi thì giãn ra; vô ý thức đem cành hoa trong tay xoắn vặn, tâm tư đã sớm bay xa.San Hô đứng ở một bên, nhìn người nọ từ sau bữa cơm chiều vẫn luôn dáng vẻ như vậy, lo lắng lại không biết an ủi thế nào.
"San Hô..."
"Vâng?"
"Nếu ngươi yêu một người không nên yêu, ngươi sẽ lựa chọn như thế nào ?"
Vấn đề của Ngụy Anh Lạc không thể nghi ngờ là làm khó San Hô rồi, nàng mười lăm tuổi tiến cung, căn bản không có cơ hội tiếp xúc người khác phái, càng không thể nào biết yêu một người là cảm giác gì.
"Chủ tử, nô tài lại không hiểu cái gì là yêu."
Lúc Ngụy Anh Lạc hỏi ra lời cũng đã tự giễu trong lòng một phen, không còn nơi để trút bầu tâm sự nữa sao? Lại muốn từ một người cái gì cũng không hiểu lấy tới đáp án không thể nào có.
"Lui xuống đi."
Nhàn nhạt mở miệng, nàng muốn yên tĩnh một mình.
"Vâng, nô tài ở ngay ngoài điện, chủ tử có chuyện kêu nô tài một tiếng là được."
"Ừ."
Sau khi San Hô lui ra ngoài, Ngụy Anh Lạc lại đem tầm mắt trở về cành hoa trong tay.
Chưa bao giờ đúng không... Ở trong lòng người đó, cho dù một chút thích cũng chưa từng cho mình, bản thân thì lại ở chỗ này thương xuân bi thu; tình yêu của nàng, có lẽ đều đã cho Hoàng thượng... Nếu không cũng sẽ không tính kế muốn trở về làm Hoàng hậu của hắn; nàng hiện tại, hẳn là hạnh phúc rồi... Nếu không cũng sẽ không cười vui vẻ như vậy; nàng bi thương cũng chỉ bởi vì mất đi đứa nhỏ của nàng và Hoàng thượng mà thôi...
"Rắc"
Cành hoa trong tay bị gãy, người rơi vào trầm tư hoàn hồn, sững sờ nhìn nhánh gãy trong tay, khóe miệng nở nụ cười thê mỹ lại bất đắc dĩ.
"Hoàng hậu nương nương."
Bên ngoài điện truyền tới thanh âm của San Hô, Ngụy Anh Lạc có chút bối rối cầm cành hoa trong tay ném về phía góc tường, sợ bị người nọ nhìn ra tâm tư.
Cùng với tiếng của San Hô, Phú Sát Dung Âm đi vào bên trong điện.
"Anh Lạc."
"Nương nương sao lại tới đây?"
Ngụy Anh Lạc giả vờ ung dung mở miệng, không muốn tiết lộ quá nhiều tâm tình, không muốn nhìn thấy trong mắt Phú Sát Dung Âm trừ thương tiếc ra không còn gì khác.
Phú Sát Dung Âm hơi ngước mắt, giống như đang tìm cái gì, lại có vẻ chỉ tùy ý nhìn. Ngồi ở đối diện nàng, tựa như cân nhắc rất lâu mới thận trọng mở miệng.
"Anh Lạc, bổn cung hôm nay đã suy nghĩ rất nhiều..."
Nàng muốn nói cái gì? Ngụy Anh Lạc đột nhiên khẩn trương, biểu tình của người nọ nói cho bản thân biết, lời tiếp theo muốn nói, mình sẽ không muốn nghe, dù vậy, nàng vẫn không cách nào ngăn cản đối phương nói tiếp.
"Hiện nay hai ta thân phận bất đồng, ngươi vẫn nên trở về Diên Hy Cung của ngươi đi."
Nhàn nhạt mở miệng, mặt không biểu tình ngước mắt nhìn.
Muốn đuổi mình đi sao? Bởi vì mình làm nàng khó xử sao? Tâm, đã tê dại mất hết tri giác, móng tay cắm vào lòng bàn tay, hòng lấy đau đớn ngăn lại nước mắt không nên rơi của mình. Không dám mở miệng, chỉ sợ vừa mở miệng toàn bộ ngụy trang sẽ bị tan vỡ.
Thấy đối phương gắt gao nhìn chăm chú vào mình, vẻ mặt hờ hững của Phú Sát Dung Âm cuối cùng có chút không kềm được, trốn tránh khỏi tầm mắt nàng, nghe như vô tình mở miệng:
"Hôm nay quá muộn rồi, ngày mai hẵng về. Bổn cung mệt mỏi, đi nghỉ trước."
Đứng dậy, không nhìn nàng nữa, bước ra ngoại điện.
"Nương nương thật sự chưa bao giờ thích Anh Lạc sao?
Đêm đen yên tĩnh, quanh quẩn thanh âm nghẹn ngào của Ngụy Anh Lạc, "Nương nương thật sự chưa bao giờ thích Anh Lạc sao?"...
Chưa bao giờ thích sao...
Phú Sát Dung Âm ngừng ở ngưỡng cửa, không quay đầu lại.
"Bổn cung... chưa bao giờ..."
Tựa như nghe được thanh âm tan nát cõi lòng của người sau lưng, nhưng vẫn kiên trì cất bước rời khỏi.
Nhìn bóng lưng đoạn tuyệt kia, Ngụy Anh Lạc đã không còn nhịn được nữa, gục xuống bàn khóc rống lên.
Ánh trăng, đẹp như vậy sao lại thê lương đến thế; gương mặt kia, dịu dàng mỹ lệ song lại tràn ngập ưu thương;
Ngày kế.
Trân Châu hầu hạ người nọ rời giường, tâm sự nặng nề giúp nàng sơ trang; mới sáng sớm đã thấy Lệnh chủ tử dáng vẻ thất hồn lạc phách mang San Hô rời đi, mình mở miệng hỏi, nàng cũng chỉ cười cười dặn mình chiếu cố nương nương thật tốt liền ra khỏi cửa cung. Con ngươi Ngụy Anh Lạc phủ đầy tia máu, khiến cho Trân Châu lo lắng không thôi, song lại bị San Hô đưa một ánh mắt đành thu hồi lời muốn hỏi.
"Nương nương... Lệnh chủ tử..."
"Ừm? Muốn hỏi cái gì?
Trân Châu không rõ lắm, giờ phút này nương nương nhìn có vẻ ôn nhu cực kỳ, nhưng luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, nụ cười kia tuy không khác gì bình thường, lại không thể giải đáp nghi hoặc.
"Nô tài chỉ là sáng sớm thấy Lệnh chủ tử mang San Hô rời khỏi, cho nên..."
"Ừ, bổn cung để cho nàng dọn về Diên Hy Cung."
Chả trách Lệnh chủ tử thương tâm như vậy, lời nói của Phú Sát Dung Âm cuối cùng đã giải đáp thắc mắc trong lòng.
"Nương nương sao đột nhiên lại bảo Lệnh chủ tử trở về?"
"Hậu cung người đông miệng tạp, bổn cung không muốn từ trong miệng người khác nghe những lời nói bóng nói gió nàng."
"Ồ."
Tuy rằng giải thích như vậy, nhưng Trân Châu lại không tin. Nếu thật là sợ nói bóng nói gió, trước kia không để cho nàng tới ở không phải càng tốt hơn sao?
"Được rồi, ngươi lui xuống đi. Bữa sáng trực tiếp đưa đến thư phòng."
"Vâng."
Diên Hy Cung.
San Hô đem đồ đạc quần áo lấy ra lần lượt sắp xếp, dọn dẹp bàn ghế có chút bụi bặm trong điện, nhìn người từ lúc trở lại đến nay vẫn không nói một lời, trong lòng cũng có chút không dễ chịu.
Đến giữa trưa, San Hô cuối cùng có cơ hội mở miệng, ở bên cạnh xích đu tìm được Ngụy Anh Lạc, hỏi:
"Chủ tử, cần truyền ngọ thiện chưa?
Người đang thất thần kia nghe San Hô nói, không đáp lại, chỉ hơi lắc đầu.
"Chủ tử..."
"Lui xuống đi, không cần nói gì cả."
"Chủ tử!"
San Hô cũng có chút tức giận, rốt cuộc là chuyện gì, để cho nàng không quan tâm đến cả thân thể của chính mình như vậy."
"Nô tài không hiểu yêu mà ngài nói, nhưng nô tài vẫn có thể nhìn ra người Hoàng thượng quan tâm nhất chính là ngài, cho nên nô tài càng không hiểu vì sao chủ tử phải thương tâm như vậy."
Ở trong mắt San Hô, lời người này nói, vấn đề người này hỏi, chỉ có thể khiến nàng liên tưởng ra là chủ tử bị Hoàng thượng bắt nạt.
Nghe San Hô nói, Ngụy Anh Lạc lại không tức giận, cười nhìn nàng trêu ghẹo:
"Không tệ, cuối cùng có chút thay đổi."
Không giải thích được, San Hô không biết nàng có ý gì.
"San Hô, ở chỗ của bổn cung không cần rườm rà lễ phép nhiều như vậy, có chút tôn kính để trong lòng là được rồi, không cần lúc nào cũng thể hiện ra mặt."
Nghe Ngụy Anh Lạc giải thích, San Hô mới hiểu, hóa ra ban nãy mình nhất thời nóng lòng ngược lại quên mất đối phương là chủ tử của mình, bởi vì quan tâm, cho nên rống lên với nàng một trận! Nghĩ tới đây, hậu tri hậu giác le lưỡi.
"Chủ tử nói phải."
Chỉ là không ngờ, nụ cười của người nọ như phù dung sớm nở tối tàn, lại biến mất không thấy đâu nữa.
"Đã từng, người đó cũng từng dung túng ta như vậy..."
Hơi thấp mắt, nhớ tới những chuyện đã qua, chua xót trong lòng để cho nàng từ trên xích đu đứng dậy.
San Hô không biết 'người đó' là ai, nhưng nhìn tâm tình chủ tử biến hóa nhanh như vậy, như bị lây nhiễm, an tĩnh đứng nghiêm một bên.
Ngụy Anh Lạc không nhìn nàng nữa, tự mình trở lại bên trong điện.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴