Chương 35: Tuyệt vọng đau thấu tâm can
Lờ đờ trôi qua ba ngày, Ngụy Anh Lạc trốn ở trong phòng không biết ngày đêm sáng tối. Rất muốn tát mình mấy bạt tai cho thức tỉnh, rõ ràng hy vọng người nọ sống tốt là được, bản thân bây giờ làm ra dáng vẻ ủy khuất cho ai nhìn? Muốn nàng đáng thương mình sao? Có chút tự giễu hướng về bộ mặt tái nhợt trong gương cười cười.Ngươi không phải kỳ vọng nương nương có thể ngày ngày vui vẻ sao? Mà ngươi nhìn xem bản thân ngươi đang làm những gì? Chỉ bởi vì chút tư dục kia, ngươi liền muốn đối với người nọ không hỏi không nghe không gặp sao?
Nhưng mà, dù biết thế, lòng vẫn thật là đau.
"Chủ tử, nô tài nhớ hình như hôm nay Hoàng thượng tổ chức thọ yến ở hậu cung..."
San Hô thấy người nọ vẻ mặt ảm đạm, cẩn thận mở miệng.
"Giờ nào rồi?"
"Bẩm nương nương, giờ Thân." (3h~5h chiều)
Ngồi lâu như vậy rồi sao? Nhìn người trong gương tiều tụy không chịu nổi, như nhận mệnh, cúi đầu xuống, khó chịu nhắm mắt. Một lát sau mới ngẩng đầu lên, nhàn nhạt mở miệng.
"Sơ trang đi."
"Vâng."
Ít nhất, cũng phải lấy bộ mặt tinh thần đi gặp người đó...
Vốn cho rằng mình đã tới rất trễ, chỉ là khi nhìn đến Trầm Bích khó khăn đi về phía mình, mới biết tên kia dù bị thương cũng cố chạy tới.
Hơi cau mày, đi về phía trước trách cứ nhìn nàng.
Trên mặt Trầm Bích lại là vui vẻ không che giấu được.
"Anh Lạc."
"Thương chưa lành, cùng Hoàng thượng nói một tiếng hắn sẽ không miễn cưỡng ngươi tới."
"Nhưng ta chính là muốn gặp ngươi một lần mà..."
Trầm Bích, làm cho Ngụy Anh Lạc có chút phiền lòng. Không phải phiền nàng đối với mình bám dính không buông, mà là bởi vì quá hiểu tâm tình như vậy, cho nên mới lãnh hội được càng sâu.
"Để ta đỡ ngươi vào."
Không nghĩ tiếp tục cái đề tài này, xóa đi nghiêm túc không chút che giấu trong mắt người kia, đỡ nàng từ từ vào trong đại điện.
Ngồi bên cạnh Hoằng Lịch không ai khác chính là người đó, dù đã biết, nhưng sau khi nhìn thấy chỗ đau lại nhức nhối thêm một phần. Tay đỡ Trầm Bích không khỏi tăng thêm lực, làm Trầm Bích nhíu mày. Nhìn hai người ngồi trên cao vị, Trầm Bích trong lòng hiểu rõ, không nhắc nhở Ngụy Anh Lạc làm đau mình.
Hoằng Lịch cũng nhìn thấy hai nàng tiến vào, trên mặt nở nụ cười, nhưng vẫn giả vờ trách cứ nhìn Trầm Bích:
"Hương phi thân thể còn chưa tốt, sao không ở tẩm điện nghỉ ngơi cho khỏe."
Trầm Bích thấy Hoàng thượng nhắc mình, quay qua nở nụ cười nhìn về phía hắn:
"Thọ thần của Hoàng thượng, thần thϊếp nhất định phải tới tham gia náo nhiệt a ~~"
Hoằng Lịch nghe được rất hưởng thụ, từ trên cao đi xuống, tự mình đỡ nàng ngồi.
"Tới rồi thì đừng lộn xộn, tránh làm động vết thương."
Ôn nhu dặn dò Trầm Bích xong, nhìn về phía Ngụy Anh Lạc còn đang đứng sững sờ.
San Hô sau lưng vội vàng nhắc nhở nàng, Ngụy Anh Lạc tỉnh hồn, mới hơi nghiêng người cúi chào.
"Thần thϊếp bái kiến Hoàng thượng."
Nhàn nhạt mở miệng, Hoằng Lịch sửng sốt mấy giây, bảo nàng ngồi xuống liền trở lại cao vị.
Trầm Bích nhìn Ngụy Anh Lạc ngồi bên cạnh mình, như cũ dáng vẻ thất thần, trong lòng lo lắng không thôi. Quay lại nhìn về phía Phú Sát Dung Âm ngồi trên cao, như cũ ôn nhu cười nhìn mỗi một người. Trong lòng vì người nọ cảm thấy không đáng giá, lại vì người nọ mà buồn thay. Đây có lẽ chính là thứ mọi người hay nói, yêu một người, luôn có thể bị đối phương dẫn dắt, nhìn nàng vui vẻ bản thân liền vui vẻ, nhìn nàng buồn bã, bản thân so với nàng có thể còn khó chịu hơn.
"Thần thϊếp bị thương trên người, không thể hành lễ với Hoàng hậu nương nương, xin nương nương chớ nên trách tội."
Ý cười không giảm, lại không ở dưới đáy mắt.
Phú Sát Dung Âm nhìn về phía Trầm Bích, ôn nhu mở miệng:
"Vô ngại."
Người đang mất hồn cuối cùng bởi vì thanh âm của Phú Sát Dung Âm mà chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía người kia, vẫn như cũ tốt đẹp như vậy, là ôn nhu mà nàng tham luyến, càng là nụ cười mà nàng quyến luyến, chỉ là hết thảy những thứ này đều không thuộc về nàng.
"Hoàng quý phi thân thể khó chịu sao?"
Luôn bị nàng nhìn chằm chằm, Phú Sát Dung Âm nghĩ làm bộ như không nhìn thấy cũng không được, chỉ đành phải mở miệng, quan tâm hỏi nàng.
Ngụy Anh Lạc lại bởi vì một tiếng Hoàng quý phi mà sửng sốt. Hóa ra, bản thân chẳng qua chỉ là một trong những trách nhiệm của nàng mà thôi.
"Anh Lạc, Hoàng hậu nương nương hỏi ngươi..."
Trầm Bích nhỏ giọng nhắc nhở, Ngụy Anh Lạc mới hoàn hồn.
"Tạ nương nương quan tâm."
Không có thêm lời thừa thãi nào nữa, nói xong lại tiếp tục chìm vào thế giới riêng không cách nào tự kiềm chế.
Không có ai so với Trầm Bích có thể hiểu được tâm tình của người kia giờ khắc này, thương tiếc nắm chặt bàn tay không biết đặt ở đâu, muốn sưởi ấm cõi lòng băng lạnh của nàng.
Ngụy Anh Lạc không đẩy ra, chỉ giương mắt nhàn nhạt nhìn Trầm Bích một cái, rồi lại lần nữa cúi đầu xuống.
Tiếp theo chẳng qua là thời gian tần phi các cung đua nhau tặng lễ vật, hai người tâm không ở đây, cũng không chú ý xem rốt cuộc những người kia tặng gì.
Vốn dĩ quà chúc thọ đang dâng lên êm đẹp, đột nhiên Thư phi ngồi bên phải Trầm Bích lặng lẽ hừ một tiếng, Trầm Bích kỳ quái nhìn về phía nàng. Thư phi vốn có sao nói vậy, thấy Trầm Bích nghi hoặc nhìn mình, không nhịn được cùng Trầm Bích nhỏ giọng trò chuyện.
"Muội muội ngươi không biết, lần trước chính là tần phi này, ở Thừa Càn Cung cố ý bôi nhọ Hoàng hậu nương nương..."
Thư phi đem chuyện kia nói đại khái một lượt, Trầm Bích lại cười nói:
"Muội muội thay Anh Lạc đa tạ tỷ tỷ."
Thư phi không biết tại sao Trầm Bích muốn thay Ngụy Anh Lạc cảm ơn mình, càng huống chi mình giúp chỉ là Phú Sát Dung Âm mà thôi. Bất quá nàng cũng không nghĩ nhiều, nhiều nhất chính là Anh Lạc cùng Hoàng hậu vốn tình cảm thâm hậu.
"Hoàng thượng, ca ca của thần thϊếp là người làm ăn, thường xuyên đi lại trên giang hồ, nghe Hoàng thượng đại thọ, đặc biệt tìm đoàn xiếc giang hồ này tới, dâng lên Hoàng thượng một đoạn biểu diễn."
Hoằng Lịch vốn đang cao hứng, cũng không để ý đây là tần phi cung nào, nghe nói có đoàn xiếc dân gian liền hứng thú để cho nàng đem đoàn biểu diễn kia tiến vào.
Tần phi kia vui vẻ gật đầu một cái, gọi những người đang hầu ở ngoài điện, lui về vị trí của mình.
Trong điện đột nhiên thêm nhiều người, người đang lơ mơ cũng ngẩng đầu lên, nhìn những người ngoại lai trang phục kỳ dị kia, Ngụy Anh Lạc cau mày.
Trầm Bích cảm nhận được người bên cạnh có động tác, hưng phấn nhìn về phía nàng.
"Anh Lạc, ngươi cũng có hứng thú sao?"
Ngụy Anh Lạc lại chỉ khẽ gật đầu một cái, không muốn mở miệng.
Trầm Bích cũng không làm rộn, thấy nàng nhìn những người mới tới trong đại điện, cũng thu hồi tầm mắt.
Tâm trạng Ngụy Anh Lạc có chút không yên, không lý do lẳng lặng nhìn những kẻ ngoại lai kia.
Bản thân trước khi chưa tiến cung từng xem những thứ biểu diễn này, chiêu trò cơ bản đều giống nhau, chốc lát sau cũng không có tinh thần nữa, đang định cúi đầu, lại nghe thấy một tiếng gào to!
"Cẩu hoàng đế, để mạng lại!"
Phản ứng đầu tiên của Ngụy Anh Lạc chính là nương nương gặp nguy hiểm, vọt đứng lên, muốn chạy tới bên cạnh Phú Sát Dung Âm, nhưng một giây sau phát hiện động tác như vậy thật dư thừa. Thân thủ của Hoằng Lịch mình cũng từng thấy tận mắt, vài thích khách nho nhỏ mà thôi, căn bản không gây thương tổn được hắn, càng không gây thương tổn được Hoàng hậu, nhìn Hoằng Lịch một tay đem người nọ bảo hộ trong ngực, một tay ung dung ứng đối thích khách, sau khi an tâm lại là đau xót khó tả.
Không để cho nàng có nhiều thời gian buồn bã, những kẻ chưa xuất thủ giờ phút này lại huơ đao đánh về phía người hai bên.
Ngụy Anh Lạc lại nghĩ, có lẽ nếu một đao kia đâm vào tim, mình sẽ không phải đau đớn như vậy nữa. Trầm Bích hung hăng kéo nàng xuống, hiểm hiểm tránh được một đao kia. Hai người bởi vì động tác không cân bằng, lăn ngã ở một bên, động đến vết thương khiến Trầm Bích đau kêu thành tiếng!
Thích khách kia thấy không được như nguyện, còn muốn tiếp tục, song Đồ Lý Sâm đã sớm hơn hắn một bước ngăn trước mặt các nàng, chỉ trong chốc lát đã hạ gục đám người này.
Nhận ra bản thân ban nãy đang suy nghĩ gì, nhìn Trầm Bích đau đến xanh mặt, hối hận muốn cho mình hai đao!
"Trầm..."
"Bốp!"
Chưa gọi ra miệng, liền trước tiên nghênh đón một bạt tai thống hận của Trầm Bích!
Đần độn nhìn nàng, không có động tác, không có kêu đau.
"Ngụy Anh Lạc, ngươi tại sao có thể ích kỷ như vậy!!!"
Nói xong, Trầm Bích đã lệ rơi đầy mặt.
Bởi vì trong đại điện giờ phút này quá mức ồn ào, không ai chú ý tới hai người bọn họ.
Ngụy Anh Lạc lại cảm giác cả thế giới tựa như an tĩnh, trong đầu quanh quẩn câu kia của Trầm Bích, "Ngụy Anh Lạc, ngươi tại sao có thể ích kỷ như vậy ", bị nàng thấy rồi, cho dù trong lúc nguy hiểm trùng trùng người nọ vẫn thấy được tâm tư tìm chết của mình.
"Xin lỗi."
Mở miệng, nước mắt ủy khuất tích giữ bấy lâu cuối cùng chảy ra.
"Anh Lạc! Hương phi!"
Hoằng Lịch cuối cùng chạy tới, lo lắng nhìn hai người.
Ngụy Anh Lạc bình ổn tâm tình, nước mắt lưng tròng nhìn Hoằng Lịch.
"Hoàng thượng, vết thương của Trầm Bích nứt ra, ngài mau tìm thái y."
Hoằng Lịch thương tiếc ôm Ngụy Anh Lạc, an ủi vỗ vỗ đầu nàng.
"Đừng lo lắng, trẫm nhất định không để cho Hương phi có chuyện."
Nói xong, thái y cũng ngay lúc đó chạy tới, Hoằng Lịch sai người đưa Trầm Bích an trí về Lệ Cảnh Hiên, Ngụy Anh Lạc muốn đi theo, lại bị Hoằng Lịch ngăn lại.
"Trẫm cảm thấy người hiện tại nên nghỉ ngơi nhất là ngươi."
Hoằng Lịch từ lúc Ngụy Anh Lạc tiến vào đã bắt đầu lo lắng, mấy ngày không thấy, nàng lại tiều tụy thành bộ dáng như vậy.
"Xin lỗi, là ta, là ta hại Trầm Bích."
"Không liên quan ngươi, trẫm không cho phép ngươi nghĩ loạn. Không phải muốn chiếu cố Trầm Bích sao? Trở về nghỉ ngơi cho khỏe, có tinh thần trẫm mới yên tâm cho ngươi đi chiếu cố Trầm Bích."
Ngụy Anh Lạc núp ở trong lòng Hoằng Lịch, càng khóc càng thương tâm, không biết là bởi vì bản thân hại Trầm Bích, hay là vì gì khác.
Ngồi trên cao Phú Sát Dung Âm nhàn nhạt nhìn hết thảy trước mắt, không mở miệng, cũng không kinh hoảng...
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴