[Diên Hy Công Lược] Hoa Tàn Hoa Nở Trăng Mãi Tròn

Chương 19

Chương 19: Lời hứa của nàng
Trời tháng sáu, mỗi khi đến trưa đều có vẻ hơi nóng. Vĩnh Tông cũng đến thời điểm bi bô tập nói, Ngụy Anh Lạc ngồi trong sân vá lại tấm đệm dày, Phú Sát Dung Âm mỗi chiều chuyện vui vẻ nhất chính là nhìn Vĩnh Tông ở trên chiếu mát tự bò tới bò lui.

Nhưng mà có người vui vẻ, có người cũng rất uể oải.

Từ lần trước sau khi hai người bày tỏ tâm ý, Ngụy Anh Lạc phát hiện bản thân một chút tiến bộ cũng không có. Thỉnh thoảng lấy dũng khí, cũng chỉ dám hôn Dung Âm bảo bối nhà nàng một cái, cuối cùng lại tự mình đỏ mặt xấu hổ

"Aiz!"

Vốn dĩ Ngụy Anh Lạc đang yên tĩnh ngồi trên ghế đá trong sân, đột nhiên thở dài dẫn tới Phú Sát Dung Âm ghé mắt.

"Làm sao vậy?"

Bị nàng hỏi như vậy, Ngụy Anh Lạc chột dạ ngẩng đầu.

"Không, không có gì, chỉ là có chút oi bức."

"Ta thấy ngươi là nghĩ đến Tô đại ca nhà ngươi thì có."

Minh Ngọc nói như vậy cũng là có lý, bởi vì mấy tháng này Tô Thông đi Hòa Thành, hai người cũng chưa từng gặp nhau.

Ngụy Anh Lạc thật muốn dùng khăn trong tay bịt miệng Minh Ngọc, thật là nói gì không được, cứ phải nói tới Tô Thông.

"Nương nương, ta không có."

Phú Sát Dung Âm thấy nàng nóng lòng giải thích liền che miệng cười nói.

"Nói cũng phải, Tô Thông dáng dấp tốt, lại thông minh, gia thế bối cảnh cũng không tệ, Anh Lạc nhà chúng ta nghĩ đến người ta cũng là chuyện thường tình."

"Chính phải chính phải, aiz, viện này sợ là không bao lâu liền phải có hỉ sự đến nhà."

Minh Ngọc vội vàng phụ họa, có thể nhìn Ngụy Anh Lạc quắn quéo khỏi nói trong lòng cao hứng bao nhiêu.

"Nương nương ~~~ "

Ngụy Anh Lạc sao có thể không biết Phú Sát Dung Âm đang nhạo báng mình. Tuy rằng như vậy, nàng cảm thấy hẳn là nên cẩn thận nghĩ lại một chút, ngay cả Minh Ngọc đều nói như vậy, xem ra có phải là thật sự quá thân cận Tô Thông hay không.

"Ngụy Anh Lạc, ngươi đều bao lớn rồi còn nhõng nhẻo?"

Minh Ngọc thật sự không nhìn nổi nữa, nói nàng mấy câu đã đi nắm ống tay áo nương nương, bộ dáng kia giống như mình bắt nạt nàng không bằng.

"! @¥¥... *&* "

Vĩnh Tông cũng không biết từ lúc nào bò tới, bắt ống quần Phú Sát Dung Âm không biết đang nói gì, Phú Sát Dung Âm thấy Vĩnh Tông phí sức ngước đầu nhỏ lên bám trên người mình, cưng chiều ôm lên.

Ngụy Anh Lạc thấy bản thân lại không được để ý tới, trong lòng chua a!

"Vĩnh Tông, ngươi tới xem náo nhiệt cái gì."

Thở phì phò nói với đứa nhỏ trong ngực Phú Sát Dung Âm, hoàn toàn quên bản thân đang tức giận với một đứa nhỏ chưa đầy một tuổi."

"... %@#... * "

Tiểu Vĩnh Tông nghe Ngụy Anh Lạc nói chuyện, quơ tay nhỏ bày tỏ kháng nghị.

"Ngụy Anh Lạc, ngươi thật ấu trĩ."

Minh Ngọc hôm nay bùng nổ chỉ số thông minh, từng câu từng lời đều nói cho Ngụy Anh Lạc á khẩu không trả lời được.

"Ta, ta đi luyện chữ!"

Ngụy Anh Lạc nói xong cảm thấy mình còn tiếp tục ở đây, hôm nay nhất định sẽ bị Minh Ngọc tức chết. Cũng không đợi hai người các nàng nói gì, nhanh như chớp chạy vào thư phòng.

Đóng cửa lại lúc đó phảng phất có thể nghe được tiếng cười của Phú Sát Dung Âm và Minh Ngọc.

Ngồi phía trước bàn Ngụy Anh Lạc quả thực không cách nào tĩnh tâm luyện chữ, nhìn trên giấy nghiêng ngả bốn chữ "Phú Sát Dung Âm", bực bội vứt bỏ bút lông trong tay.

Phú Sát Dung Âm vào nhà liền nhìn thấy bộ dáng kia của nàng, không biết làm sao lắc đầu đến gần nàng:

"Ta đúng là không biết tên ta còn có thể viết được 'đặc biệt' như vậy."

Ngụy Anh Lạc không nói lời nào, trong lòng còn nháo không được tự nhiên.

"Còn tức giận?"

Như cũ không nói lời nào.

Phú Sát Dung Âm thấy nàng cúi đầu không để ý tới mình, khẽ cười ra tiếng.

"Ngươi a!"

Cùng ngữ khí cưng chiều theo nhau tới chính là hơi thở độc nhất vô nhị của người nọ.

Đối với người nọ chủ động, Ngụy Anh Lạc đầu tiên là kinh ngạc, thay vào đó là hạnh phúc, tiếp theo là xấu hổ.

"Còn tức sao?"

Ngụy Anh Lạc lắc đầu một cái, còn chưa từ chấn động thanh tỉnh lại.

"Giấm của Vĩnh Tông ngươi cũng ăn, Ngụy Anh Lạc ngươi là đứa con nít sao?"

Tiếp tục lắc đầu.

"Không phải muốn luyện chữ sao?"

Gật đầu.

"Luyện chữ, trọng yếu nhất chính là tâm bình khí hòa, tư thế phải chính xác, khuỷu tay nhất định phải ổn, không gấp gáp không nóng nảy mới có thể viết xong chữ."

Phú Sát Dung Âm nắm tay nàng dạy nàng từng nét từng nét, nhưng mà tâm tư Ngụy Anh Lạc lại bay ra ngoài ngàn dặm, chờ nàng hoàn hồn, trên giấy Tuyên Thành đã viết xuống một hàng chữ thanh tú:

"Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi ~ "

Ngụy Anh Lạc nhẹ nhàng đọc lên chữ trên giấy Tuyên Thành, không hiểu nhìn về phía Phú Sát Dung Âm.

"Nương nương, những lời này là ý gì?"

"Tự mình lĩnh hội đi!"

Phú Sát Dung Âm có chút xấu hổ buông tay nàng ra, không nghĩ tiếp tục cùng nàng thảo luận vấn đề này.

"Anh Lạc ngu dốt, không biết câu này lý giải như thế nào, nhưng Anh Lạc biết hẳn là còn có câu kế tiếp mới đúng, nương nương, người nói cho ta đi?"

"Không biết."

Phú Sát Dung Âm cũng không biết mình là thế nào, đưa bút hạ xuống, liền không kiềm được viết xuống câu từ khiến người ta ngượng ngùng này.

"Nương nương không nói cho Anh Lạc, Anh Lạc tự đi dò sách vậy."

Ngụy Anh Lạc thấy biểu tình người nọ liền biết nàng đang đầy đầu nghĩ lung tung rồi, quyết định giả ngu không đánh vỡ hỏi tới cùng.

"Nương nương, ngày mai Anh Lạc mang người đi ra ngoài một chút nhé!"

Phú Sát Dung Âm không biết nàng làm sao chuyển đề tài mau như vậy, cũng không tìm hiểu kỹ xem Anh Lạc nói ra ngoài là đi đâu.

"Thành Tô Châu này ngươi còn chưa chơi đủ sao? Còn muốn đi ra ngoài?."

Ngụy Anh Lạc đi tới trước mặt Phú Sát Dung Âm, kéo qua tay nàng hôn một cái, mới nói:

"Nương nương, có nguyện cùng Anh Lạc đi nhìn một chút cảnh đẹp Giang Nam này?"

Phú Sát Dung Âm nghe nàng nói như vậy mới hiểu được cái nàng gọi là ra ngoài là ý gì, hóa ra, mỗi một lời hứa nói với bản thân nàng đều luôn luôn nhớ.

"Có được hay không?"

Ngụy Anh Lạc thấy nàng không nói lời nào, thúc giục hỏi, rất sợ người nọ cự tuyệt mình

"Được."

"Nương nương vạn tuế!"

Ngụy Anh Lạc hoan hô, Phú Sát Dung Âm trước sau như một lộ ra mỉm cười cưng chiều.