Chương 18: Hương hoa khắp người
"Anh Lạc?""Anh Lạc???"
"Ngụy Anh Lạc!"
"A!? Làm sao vậy?"
Ngụy Anh Lạc cuối cùng sau vô số lần Minh Ngọc kêu tên mình, hoàn hồn trở lại.
"Còn không biết ngượng hỏi ta làm sao vậy, sáng sớm nay ta gọi ngươi bao nhiêu lần, ngươi ngược lại đáp một chút a!"
"Xin lỗi, ta không chú ý."
Ngụy Anh Lạc mặt đầy tươi cười, xuân phong đắc ý, Minh Ngọc nhìn giận không thể nói gì.
"Ngươi có phải bị bệnh hay không?"
Minh Ngọc cảm thấy Ngụy Anh Lạc không phải bị bệnh thì chính là đầu óc có vấn đề.
"Không a?"
Minh Ngọc không tin đến gần nàng, dò thử trán nàng, nhiệt độ bình thường, cũng không thấy lên cơn sốt hay gì đó a? Chỉ là trên người Ngụy Anh Lạc truyền tới mùi hoa nhàn nhạt, Minh Ngọc nghĩ tới đây, mặt nghi hoặc.
"Ngụy Anh Lạc, ngươi có phải tối hôm qua lại uống say leo giường nương nương?"
Mùi thơm kia rất rõ ràng chính là mùi hoa nhài chỉ có trên người nương nương, bởi vì lần trước xảy ra sự kiện say rượu, không thể không để cho Minh Ngọc lần nữa hoài nghi. Người nói vô tình, người nghe lại đỏ mặt.
"Nào có!?"
Trả lời quá kích động, ngược lại để cho Minh Ngọc càng hoài nghi.
"Ta không tin, ta phải đi hỏi nương nương."
Nói xong cũng làm bộ như muốn đi tìm Phú Sát Dung Âm điều tra đến cùng.
Ngụy Anh Lạc vừa nghe, nóng nảy, đang muốn đứng lên kéo nàng, phía sau truyền đến thanh âm của Phú Sát Dung Âm.
"Minh Ngọc, làm sao vậy?"
Phú Sát Dung Âm bên này mới vừa ôm Vĩnh Tông đi ra, liền thấy Minh Ngọc đi về phía mình.
"Nương nương, Ngụy Anh Lạc nàng..."
Minh Ngọc còn chưa nói hết liền bị Ngụy Anh Lạc một phen kéo trở lại, bịt miệng không để cho nói thêm gì nữa.
"Nương nương, ta tìm Minh Ngọc có chuyện, mang nàng đi xuống trước."
Nói xong, dưới đủ loại kháng nghị của Minh Ngọc, đem người kéo về phòng mình.
"Ngụy Anh Lạc ngươi làm cái gì?"
Rốt cuộc được tự do, Minh Ngọc phẫn nộ hỏi.
"Khụ, Minh Ngọc, kỳ thực, đêm qua ta uống say, không biết làm sao liền chạy tới phòng nương nương, ngươi liền tha thứ ta đi, đừng nói nữa được không?"
"Hừ! Nương nương không trách tội ngươi, là nương nương thiện lương, ngươi đừng có được voi đòi tiên."
"Vâng vâng vâng, Minh Ngọc tỷ tỷ tha thứ ta lần này được không?"
Minh Ngọc thấy nàng thái độ" thành khẩn", mới miễn cưỡng tha thứ nàng.
"Không cho phép có lần sau nữa."
Minh Ngọc nói xong mới ra khỏi phòng.
Ngụy Anh Lạc thở phào một cái, ngồi đến trước bàn, nhìn bản thân bên trong gương đồng, kéo ra cổ áo, con dấu màu đỏ trên cổ có thể thấy rõ ràng. Vừa nhìn, trí nhớ đêm qua lại theo tới.
Bản thân bởi vì người nọ mà khó chịu uống chút rượu, lúc trở về trời đã tối rồi, vốn nghĩ trực tiếp về ngủ, nhưng trong lòng cuối cùng không bỏ được, cho nên ngồi ở ngoài cửa phòng nàng, lại không ngờ tới nghe được câu hỏi như tỏ rõ cõi lòng kia của Phú Sát Dung Âm, cuối cùng không nhịn được đẩy cửa vào, hết thảy phát sinh tiếp theo, đều ngoài bản thân dự liệu, quá mức hạnh phúc, quá mức đột ngột, ngược lại cảm giác không chân thực.
Ngụy Anh Lạc không biết nội tâm người nọ trong một ngày ngắn ngủi này trải qua biến hóa như thế nào, ngắm nhìn nàng không ngừng chảy ra nước mắt, lòng liền đau khó mà hô hấp. Không còn muốn để ý chuyện gì nữa, chỉ nghĩ ôm chặt lấy người nọ, nghĩ đem nàng ôm vào lòng cả đời. Ngụy Anh Lạc không biết tại sao bởi vì một cái hôn, mà diễn biến thành hiện trạng như vậy, người vốn dĩ ôn nhu kia, giờ phút này đem bản thân đặt ở dưới người, mà bản thân bởi vì người nọ kɧıêυ ҡɧí©ɧ, thân thể khô nóng làm nàng bản năng muốn tiến gần sát người nọ, trong không khí tất cả đều là khí tức của người nọ, là mùi hương nàng say mê, là hương vị độc hữu trên người người nọ. Đầu ngón tay kia như có ma lực, mỗi lần trải qua thân thể bản thân, đều sẽ trở nên tê dại khó nhịn. Khi nàng mở mắt thấy người đang ở trên người mình, nội tâm liền bị sự dịu dàng của nàng ấy lấp đầy.
Một trận gõ cửa truyền tới, Ngụy Anh Lạc hoàn hồn, ý thức được bản thân mới vừa suy nghĩ gì, mặt bất thình lình đỏ lên.
"Tiểu chủ, phu nhân gọi ngài ăn cơm."
Ngoài cửa, thanh âm của Phỉ nhi truyền tới.
"Tới ngay."
Ngụy Anh Lạc vỗ vỗ bản mặt hồng thấu, đáp ứng Phỉ nhi ở ngoài, kéo kín cổ áo mới ra cửa.
"Tô Thông! Ngươi tại sao ở chỗ này?"
Sau khi Ngụy Anh Lạc ra ngoài liền thấy Tô Thông đang không khách khí ngồi ở bàn cơm trong sân, không chỉ như vậy, tại sao nương nương cùng Minh Ngọc rõ ràng ở đó còn để cho hắn ngồi xuống ăn cơm? Trong lòng thật là ngũ vị tạp nham. Thật vất vả nương nương bảo bối của nàng mới tiếp nhận nàng, nàng không muốn nương nương lại bởi vì Tô Thông mà tức giận mình.
"Anh Lạc, thật trùng hợp."
"Ngươi ngươi ngươi, ngươi đứng dậy cho ta, đó là vị trí của ta."
Tô Thông mặt cười đểu nhìn nàng, Anh Lạc lại có chút chột dạ không dám nhìn thẳng.
"Trên mặt đất có bạc sao? Nếu không sao ngươi cứ cúi đầu như vậy?"
Tô Thông không sợ chết tiếp tục nhạo báng, hắn coi như đã phát hiện, chỉ cần vị phu nhân nhà Anh Lạc có mặt, Ngụy Anh Lạc không dám bại lộ bộ mặt thật.
"Ngươi nhớ đó cho ta!"
Lúc Ngụy Anh Lạc sải bước qua Tô Thông, cắn răng nghiến lợi ở bên tai hắn nói một câu, Tô Thông không khỏi rùng mình một cái.
"Anh Lạc, Tô Thông mới tới, cũng chưa dùng bữa trưa, nên mời hắn cùng nhau. Ngươi cũng mau ngồi xuống đi."
Phú Sát Dung Âm buồn cười nhìn Ngụy Anh Lạc lắc đầu một cái.
Trong lòng Ngụy Anh Lạc phát khí a! Tại sao ngay cả nương nương cũng đồng ý cho hắn cùng ăn cơm, thở phì phò ngồi xuống.
Một bữa cơm ăn cũng ung dung vui vẻ, Ngụy Anh Lạc sau khi nhiều lần nhìn biểu tình của Phú Sát Dung Âm, xác định nàng không có tức giận, mới đáp ứng theo Tô Thông cùng đi ra ngoài.
"Hôm nay chúng ta không đi xa."
Vô tình lại cố ý liếc mắt Ngụy Anh Lạc ở sau lưng, Tô Thông đứng đắn nói.
Ngụy Anh Lạc sao có thể không biết ý hắn, hành động bất tiện, ít đi đường một chút.
Mặt lại soạt đỏ lên
"Ngươi muốn chết sao?"
"Khụ, Anh Lạc, ca ca thật sự là rất sai lầm, vốn dĩ ta còn tưởng rằng ngươi sẽ là..."
Tô Thông, quá có thâm ý, để cho Ngụy Anh Lạc nổi lên ý muốn gϊếŧ hắn cũng đều có.
"Không nghĩ tới Tô đại thiếu gia cái gì cũng biết một hai."
Ý tứ trong lời này, rõ ràng nói Tô Thông sinh hoạt thối nát, cái gì cũng biết!
"Được được được, ta sai rồi ta không đề cập nữa được không?"
Tô Thông phát hiện bản thân cùng nàng cãi vã chính là tự mình chuốc lấy khổ, cho dù giờ phút này người nào đó bộ dáng xem ra có vẻ rất yếu.
"Được rồi, đừng tức giận, hôm nay mang ngươi đi quán trà, nghe kể chuyện chút thôi."
"Có gì hay mà nghe?"
"Ngươi không phải tò mò ta tại sao hiểu nhiều như vậy sao? Quán trà kể chuyện kia chính là một cái bảo tàng, hôm nay kiểu gì cũng phải mang ngươi đi mở mang kiến thức."
Nghe Tô Thông nói, Ngụy Anh Lạc lại cáu.
"Ngươi hôm nay đúng là ngứa da?"
"Được, ta không nói còn không được sao? Vậy có đi hay không?"
"Không đi, có điều, ta muốn đi ー địa phương khác."
Nói xong mặt cười xấu xa đi về phía khu vực buôn bán bên thành bắc Tô Châu.
Hai người đi tới một tiệm sách không bắt mắt, Tô Thông liền mất hứng, nhà mình còn mở một gian nhà sách lớn như vậy, nàng lại khăng khăng chạy tới loại địa phương nhỏ này.
"Ngươi ghét bỏ tiệm sách nhà ta sao?"
Ngụy Anh Lạc không để ý tới hắn, tiếp tục ở trong tiệm tìm cái gì đó.
"Ngươi rốt cuộc tìm cái gì?"
Cuối cùng sau vô số lần hỏi của Tô Thông, Ngụy Anh Lạc từ trên giá sách lấy ra một quyển sách thật mỏng.
"Tìm tới rồi."
Ngụy Anh Lạc cầm sách ở trước mắt hắn phe phẩy một cái, lại lập tức thu hồi.
"Ngươi! Cái đồ lưu manh này!"
Tô Thông đã thấy được, sách kia là thứ nàng có thể nhìn sao?
"Không lưu manh, làm sao xoay mình?"
Nói xong tìm lão bản thanh toán nghênh ngang mà đi, lưu lại Tô Thông đứng trong gió lộn xộn.