Chương 20: Lên đường
Ngụy Anh Lạc trước nay không hề biết, chỉ lẳng lặng nhìn gương mặt ngủ say của một người thôi là đã đủ để hạnh phúc tràn đầy.Bởi vì phải dậy sớm đón thuyền, vừa đến trưa Phú Sát Dung Âm đã bị nàng thúc giục đi ngủ bù, chỉ đành phải bất đắc dĩ để nguyên y phục mà nằm.
Thấy người nọ ngoan ngoãn nằm xuống, Ngụy Anh Lạc tràn đầy ý cười ngồi ở mép giường nhìn nàng.
"Nương nương, lần này đi Cô Tô, Anh Lạc mang ngài đến Hàn Sơn Tự xem một chút nhé?"
"Được."
"Nương nương, chờ Vĩnh Tông lớn hơn một chút, chúng ta mang theo Minh Ngọc đi cùng."
"Được."
Ngụy Anh Lạc vẫn còn đang suy tư xem tiếp theo nói gì, Phú Sát Dung Âm lại cười cắt đứt nàng:
"Anh Lạc có muốn cùng nhau nghỉ trưa hay không?"
"Hả?"
Phú Sát Dung Âm không để cho nàng có nhiều thời gian xấu hổ, đưa tay kéo nàng lại sát mình. Khoảng cách gần trong gang tấc làm Ngụy Anh Lạc khẩn trương căng thẳng toàn thân. Phú Sát Dung Âm chìa ngón tay mảnh khảnh chạm vào khuôn mặt nhỏ của nàng, khiến cho thời gian hiện tại càng trở nên chân thực.
Ngụy Anh Lạc một tay chống người, một tay cầm ngược lại tay ngọc của người nọ tùy ý đặt trên mặt mình.
"Nương nương có biết, Anh Lạc ngu dốt, rất dễ hiểu sai ý."
Ý tứ trong lời không cần nói cũng biết, trong bụng Phú Sát Dung Âm dâng lên một cảm giác nguy cơ vô hình.
"Anh Lạc, không phải....."
Phú Sát Dung Âm muốn giải thích, bản thân thật sự chỉ là muốn để nàng nghỉ ngơi một chút mà thôi. Nhưng Ngụy Anh Lạc cũng không cho nàng cơ hội giải thích, nghiêng thân xuống, hôn lên bờ môi đỏ hơi khép hờ, giống như bị nghiện, dính lên một phát liền không thể thu hồi. Phú Sát Dung Âm sửng sốt chốc lát, buông bỏ những tâm tư ngổn ngang, mềm người xuống lẳng lặng cảm thụ nụ hôn non nớt của đối phương. Ngụy Anh Lạc lại giống như được khích lệ, càng tỉ mỉ thưởng thức ngọt ngào trong miệng. Giữa lúc thở dốc, Phú Sát Dung Âm khẽ ngâm một tiếng, nghe ái muội cực kỳ.
Giờ phút này Ngụy Anh Lạc giống như nhập ma, hình ảnh quấn quýt trong sách xuất hiện phản chiếu vào đầu trông rất sống động, một lần nữa cúi đầu hôn lên người còn chưa kịp phản ứng, sâu trong nội tâm lại giống như có ngọn lửa nhỏ đang cháy, chỉ hôn thôi dường như không cách nào thỏa mãn cảm giác xa lạ lại quen thuộc kia.
Thuận theo cảm xúc, thử đưa nụ hôn đưa đến cằm, cổ, xương quai xanh, ngạc nhiên phát hiện mỗi một địa phương của người nọ không chỉ khiến bản thân ưa thích không thôi, càng có thể trấn an được nội tâm xao động. Tay theo bản năng đυ.ng vào nút áo đối phương, tự thân giác quan nói cho nàng, làm như vậy sẽ có được nhiều cảm xúc khác hơn. Chỉ là, Phú Sát Dung Âm không có cho nàng cơ hội tiếp tục nữa.
"Anh, Anh Lạc, đây là đang ở trên thuyền của người khác!
Ngụy Anh Lạc nghe lời người kia nói, ngây ngốc dừng động tác lại, ngẩng đầu, du͙© vọиɠ trong mắt phủ đỏ bừng dung nhan của Phú Sát Dung Âm. Phú Sát Dung Âm có chút không đành lòng ôm lấy nàng, bản thân cũng động tình, cảm giác khó chịu như vậy nàng hiểu.
Ngụy Anh Lạc ngoan ngoãn tựa vào trên người người nọ, không dám động, nàng sợ không khống chế được mình.
Không biết qua bao lâu, Ngụy Anh Lạc cuối cùng nhổm dậy, đứng ở một bên không nói gì.
Phú Sát Dung Âm thấy nàng bộ dáng như vậy, chỉ đành dời đi sự chú ý:
"Anh Lạc, tê tay!"
Mềm mại mở miệng, dáng vẻ ủy khuất khiến cho nội tâm Ngụy Anh Lạc như bị mèo cào.
"Dung Âm gọi Anh Lạc như vậy, Anh Lạc không dám cam đoan có thể tiếp tục giữ vững lý trí hay không."
Ý tứ trong lời không nói tự hiểu.
"Anh Lạc gọi ta là gì?"
Phú Sát Dung Âm không để ý đến "uy hϊếp" trong lời nói của Ngụy Anh Lạc, nàng nghe được chỉ có hai chữ "Dung Âm".
"Ta..."
Ngụy Anh Lạc nghe Phú Sát Dung Âm nhắc tới như vậy, mới phát hiện cái tên bản thân ở trong lòng đọc vô số lần ban nãy buột miệng thốt ra.
"Ta rất thích."
Thấy mặt nàng lại đỏ, Phú Sát Dung Âm ý cười càng đậm.
"Nương nương, Anh Lạc giúp người xoa tay một chút!"
Ngụy Anh Lạc thấy tình thế không ổn nhanh chóng nói sang chuyện khác, kéo qua bàn tay ngọc nhẹ nhàng nắn bóp.
Phú Sát Dung Âm cũng không lại đùa giỡn nàng nữa, mỏi mệt lúc dậy sớm cùng với cảm giác thư thích truyền tới trên tay để cho nàng rất nhanh chìm vào mộng đẹp.
Ngụy Anh Lạc lẳng lặng nhìn gương mặt ngủ say của người nọ, thầm nghĩ mong sao, cả đời đều như vậy. Người này tồn tại trong lòng mình giống như thần linh, một tín ngưỡng, bản thân kính nàng, yêu mến nàng, vốn cảm thấy cứ như vậy bảo vệ cả đời là đủ rồi, nhưng mà những gì trong lòng nghĩ đến lại không chỉ như vậy, tự mình biết rõ bản thân muốn có nhiều hơn nữa, hết thảy những thứ liên quan tới nàng.