Chương 30: Hiểu Lầm
Hắc Mộc NhaiTrong Đại Điện , một nữ nhân tuyệt sắc có phần tiều tị , khuôn mặt tái nhợt đang bán nằm bán dựa trên ghế chủ toạ , tay nắm chặt miếng ngọc bội xanh thẳm trong suốt .
" Minh Nhi , ta biết ngươi còn sống tại sao không trở về bên ta , Minh Nhi ngươi hận ta sao "Đông Phương Bất Bại Nàng cầm miếng ngọc bội dùng tay khẽ vuốt ve , từ ngày Bạch Ngọc Minh mất tích gần nữa tháng , nàng bỏ bê tất cả không màn tới , khuôn mặt đã tiều tị thấy rõ .
" Giáo Chủ , thuộc hạ có việc bẩm báo " Ảnh bên ngoài đi vào trong đại điện quỳ dưới .
" Bổn toạ chuyện gì cũng không quan tâm , ngươi đi tìm Dương Liên Đình đi " Đông Phương Bất Bại mọi chuyện đều giao Dương Liên Đình .Nên không quan tâm Ảnh nói nhắm mắt dưỡng thần .
" Giáo Chủ , thuộc hạ nghe tin tức Tiêu Ngọc công tử tiếp quản làm Chưởng Môn phái Hằng Sơn , Tiêu Ngọc công tử lại là Bạch Đường chủ " Ảnh không đi tiếp tục báo tin
" Ngươi không gạt bổn toạ " Đông Phương Bất Bại nàng từ trên bảo tạo đi xuống nắm lấy cổ áo ảnh kéo lên .
" Tin vô cùng chính xác " Ảnh
Đông Phương Bất Bại một nói một lời nào , ẩn hiện biến mất không thấy đâu .
——————-
Hằng Sơn
_________
" Công tử , ngài nên uống thuốc " Dung bà bà đem thuốc đặt lên chiếc bàn đá trong đình .
" Bổn công tử không uống , kêu người tới triệt đi , vết thương ta đã vô sự , không đến 10 ngày nữa khôi phục làm đại lễ vô sự " Bạch Ngọc Minh nhìn chén thuốc đã ớn cả người .
" công tử không lo tên tiểu nhân Tả Lãnh Thiền cho người đến phá " Dung bà bà
" Trong thiên hạ này , người gϊếŧ được ta chỉ ngoài sư phụ , ta không tình nguyệt chết bất kì ai cũng không chết được Dung bà bà yên tâm " Bạch Ngọc Minh.
>———-~ Hôm Sau ~——-<
" Chương môn sư huynh , tỷ tỷ là đến muốn gặp huynh , huynh có gặp tỷ tỷ ta không " Nghi Lâm
" Ta không muốn gặp , kêu Đông Phương cô nương về đi , người xa lạ gặp cũng như không gặp " Bạch Ngọc Minh
" Chưởng Môn sư huynh ta đã rõ " Nghi Lâm
________
" Nghi Lâm , Minh Nhi hắn đâu " Đông Phương Bất Bại
" Chương Môn sư huynh nói , người xa lạ gặp cũng như không gặp " Nghi Lâm nhỏ nhẹ từ chữ nói ra .
" Minh Nhi ngươi thật hận ta sau , không không ta nhất định phải gặp ngươi bằng được .... Nghi Lâm ngươi mau dẫn tỷ tỷ đi gặp Minh Nhi " Đông Phương Bất Bại .
" Được , ta dẫn tỷ đi "
___________
" Lệnh Hồ Xung công tử , Thánh Cô hôm nay nhã hứng nào đến Hằng Sơn làm khách " Bạch Ngọc Minh tay cầm Tiêu Dao Kiếm vuốt ve , nhìn hai người kia hỏi.
" Ta dẫn Doanh Doanh đến xem Tiêu Huynh thật sự còn sống , lòng ta thấy bớt ân hận " Lệnh Hồ Xung
" Bạch Đường chủ ngươi vô sự " Nhậm Doanh Doanh ánh mặt vẫn mang về né ôn nhu nhìn Bạch Ngọc Minh hỏi thăm .
" Ta vô sự , ta không còn Bạch Đường Chủ , ta Bạch Ngọc Minh tân nhiệm chưởng môn Phái Hằng Sơn " Bạch Ngọc Minh
" chuyện này thật đáng chức mừng " Lệnh Hồ Xung
" Các Ngươi hôm nay tới là nạp mạng , không cần ta phải đi tìm" Bạch Ngọc Minh phát hiện Đông Phương Bất Bại và Nghi Lâm tiến đến đưa kiếm chỉ vào Lệnh Hồ Xung
" Nhậm Doanh Doanh , Bạch công tử chúng ta không ân oán sao lại một lòng muốn gϊếŧ chúng ta " Nhậm Doanh Doanh
" Bởi Gì đáng chết " Bạch Ngọc Minh đã vơ kiếm lên cao
" Chưởng Môn Sư Huynh , không muốn đừng gϊếŧ Lệnh Hồ ca ca " Nghi Lâm lên tiếng cản kiếm
" Minh Nhi , đừng gϊếŧ hắn " Đông Phương Bất Bại nàng biết Nghi Lâm yêu Lệnh Hồ Xung nên ra tay ngăn cản .
" Đông Phương Bất Bại ta muốn gϊếŧ ngươi cản được ta " Bạch Ngọc Minh nghe Đông Phương Bất Bại lên tiếng ngăn căn càng phẩn nộ sát khí hiện . Chém tới Lệnh Hồ Xung một kiếm .
Đông Phương Bất Bại bay đến , dùng hai ngón tay kẹp lấy mũi kiếm , một chưởng nhẹ đánh lui Bạch Ngọc Minh .
" Chương Môn sư huynh " Nghi Lâm
"Tiêu Huynh "
" Bạch Công Tử "
" Ngươi Lại đánh ta , Hảo Đông Phương Bất Bại " Bạch Ngọc Minh trúng một chưởng ho nhẹ , ọc ra máu , đưa tay lau mép miệng nhìn Đông Phương Bất Bại nói .
" Minh Nhi ta không cố ý chỉ muốn cản ngươi , không ngờ làm ngươi tổn thương " Đông Phương Bất Bại thấy một chưởng nhẹ không vận dụng công lực làm Bạch Ngọc Minh ọc ra máu lo lắng không nguôi.
" Ta không cần biết ngươi cố ya hay vô ý , đừng lại tìm ta , Đông Phương Bất Bại ngươi không yêu ta thì tha cho ta đi đừng lại gây ta tổn thương , ta đã muốn quên ngươi" Bạch Ngọc Minh
" Minh Nhi lỗi trăm sai ngàn sai là ta , xin cho ta cơ hội chúng ta làm lại được không , người trong lòng ta là ngươi , Lệnh Hồ Xung đã không còn tồn tại " Đông Phương Bất Bại
" Đông Phương cô nương thật đã quên ta sau , cũng tốt ta có thể toàn tâm đối tốt doanh doanh" Lệnh Hồ Xung suy nghĩ
" Ta không cần biết ngươi yêu ai , nguyên đám người các ngươi đi đi đừng để ta nhìn thấy " Bạch Ngọc Minh ôm vết thương một tay trống kiếm quay lưng rời đi .
" Minh nhi sao không tin ta , sao không tin ta " Đông Phương Bất Bại đã vô lực ngồi trên trong đình , nhìn theo bước đi không vững vàng của Bạch Ngọc Minh tim đau như ngàn dao đâm , nàng khẽ cười " Ha ha thì ra là cảm giác này , Minh Nhi một mình chịu bấy lâu nay "