Trịnh Thuỵ Hàm buồn chán đi vòng vòng sân vườn, nhìn thấy Ngô Thiện đang ngồi đọc cái gì đó, liền đi đến ngồi cạnh hắn "Ngô Thiện"
Ngô Thiện nghe gọi liền ngẩng cao đầu, sau đó là rạng rỡ nhìn Trịnh Thuỵ Hàm "Tam sư tỷ"
Trịnh Thuỵ Hàm nhìn cuốn sách rồi lên tiếng "Ngươi đang xem gì vậy ?"
Ngô Thiện đưa sách cho Trịnh Thuỵ Hàm xem, đáp "Sách này nói về quỷ đoạt hồn, người có hai màu mắt và mang trong mình viên tiên đan nửa chính nửa tà"
Trịnh Thuỵ Hàm không cần xem cũng biết đang nói về cái gì, chóng cầm nhìn Ngô Thiện "Ngươi có vẻ rất thích câu chuyện này"
Ngô Thiện liên tục gật đầu, đáp "Ta không chỉ thích, mà còn tin người như vậy có thật, thậm chí rất nhiều"
Trịnh Thuỵ Hàm bật cười, xoa đầu tiểu tử trước mặt "Không sợ sao ?"
Ngô Thiện lại lắc đầu "Người này chỉ đoạt hồn những kẻ xấu, vì sao phải sợ a ?"
Trịnh Thuỵ Hàm có chút ngạc nhiên, thật không ngờ cũng có sách nói tốt về người tu Dực đạo.
Trịnh Thuỵ Hàm khẽ mỉm cười, sau đó giấu luôn quyển sách, tránh cho Ngô Thiện có ý định tiếp cận loại đạo này "Đi thôi, ta đưa ngươi đi chơi", dù sao lần trước cũng đã hứa dắt hắn đi mua cung tên mới, sẵn tiện ra ngoài vui chơi luôn thể.
Ngô Thiện nghe được đi chơi, mắt liền sáng lên, nở nụ cười phấn khởi, lắc lư cánh tay của Trịnh Thuỵ Hàm "Đi liền đi sư tỷ"
Trịnh Thuỵ Hàm tươi cười, dắt Ngô Thiện đi ra ngoài.
Trịnh Thuỵ Hàm trước tiên là đưa hắn đến gian hàng bán cung tên tốt nhất thành, sau đó còn hào phóng nói "Ngươi thích cái nào cứ chọn cái đó"
Trịnh Thuỵ Hàm nghĩ Ngô Thiện phải có cảm tình với vũ khí của hắn thì nó mới có thể gắn bó lâu bền với hắn.
Ngô Thiện nghe liền hiểu ý nàng, vui vẻ đi lựa cung tên "Đa tạ sư tỷ"
Trịnh Thuỵ Hàm trong lúc chờ đợi Ngô Thiện, vô tình nhìn ra bên ngoài, lại bất ngờ khi nhìn thấy Từ Nhược Tuyên đang đi ngang qua.
Bởi vì nơi ở của hai phái cách xa tận hai thành, nêm Trịnh Thuỵ Hàm mới không hiểu vì sao Từ Nhược Tuyên lại lạc trôi đến thành này.
Không nghĩ nhiều, Trịnh Thuỵ Hàm đuổi theo Từ Nhược Tuyên, gọi "Nhược Tuyên"
Từ Nhược Tuyên quay người, cuối cùng cũng gặp được.
Trịnh Thuỵ Hàm mỉm cười, đến đứng trước mặt nàng "Thiên sư đáng kính của chúng ta đi đâu đây a ?"
Từ Nhược Tuyên vẫn như vậy, lạnh nhạt "Bắt yêu"
Trịnh Thuỵ Hàm gật gật đầu, những người tu tiên nếu rảnh rỗi dĩ nhiên là sẽ đi săn bắt yêu ma để tăng thêm tu vi. Cho nên khi nghe Từ Nhược Tuyên nói như vậy, nàng liền rất tin tưởng.
Chỉ là Trịnh Thuỵ Hàm cảm thấy việc bắt yêu để từ từ cũng được, nghĩ vậy liền nắm tay Từ Nhược Tuyên quay lại cửa tiệm bán cung tên "Đợi ta mua cung tên cho Ngô Thiên, rồi mời ngươi cơm trưa"
Từ Nhược Tuyên đi theo phía sau, hỏi "Ngô Thiện ?"
Trịnh Thuỵ Hàm liền bật cười, chỉ vào đứa trẻ đang đứng nghiên cứu cung tên ở phía trước "Là hắn", sau đó quay người nhìn Từ Nhược Tuyên, nói tiếp "Nam nhi của ta đó"
Từ Nhược Tuyên xem thường nhìn Trịnh Thuỵ Hàm.
Ngô Thiện lúc này đã cầm cung tên vừa mua được, chạy đến chổ các nàng, vẫn là nụ cười tươi rói "Sư tỷ, ta mua xong rồi"
Trịnh Thuỵ Hàm mỉm cười, chưa kịp nói gì thì Từ Nhược Tuyên đã nhìn đứa trẻ, lên tiếng "Cầm cung tên không được cầm lỏng", chính xác là không được cầm lắc qua lắc lại như đồ chơi như vậy.
Đứa trẻ nhìn thấy Từ Nhược Tuyên, đương nhiên nhận ra, liền ngoan ngoãn cúi đầu "Thiên sư"
Trịnh Thuỵ Hàm bễu môi, sau đó nhìn Từ Nhược Tuyên "Hắn chỉ là đứa trẻ mười tuổi, ngươi có cần nghiêm khắc như vậy ?"
Từ Nhược Tuyên không trả lời câu hỏi của Trịnh Thuỵ Hàm, chỉ nhìn xuống bàn tay vẫn đang nắm tay nàng "Buông ra"
Trịnh Thuỵ Hàm lúc này mới nhớ đến việc này, chỉ biết cười cho qua rồi nhẹ nhàng buông tay.
Mang chút ngượng ngùng nhìn sang Ngô Thiên "Đi thôi, chúng ta đi ăn"
Ngô Thiên bật cười khanh khách, hắn chính là lần đầu tiên nhìn thấy một thiên sư đáng yêu thay vì băng lãnh và một tam sư tỷ trẻ con thay vì nghiêm túc.
Bởi vì trong thâm tâm Ngô Thiện luôn nghĩ, Từ Nhược Tuyên rất ghét người khác chạm vào nàng như lời mọi người thường đồn đại. Cũng như Trịnh Thuỵ Hàm mỗi khi dạy hắn bắn cung, rất nghiêm khắc và ít thân thiện.
Chợt Ngô Thiện hỏi "Thiên sư cũng đi sao ?"
Trịnh Thuỵ Hàm gật đầu, đùa nói "Nàng vì nhớ ta nên tìm đến đây, ta dĩ nhiên không thể bạc đãi nàng rồi"
Một lần nữa, Từ Nhược Tuyên lại nhìn Trịnh Thuỵ Hàm bằng ánh mắt đầy khinh thường.
Ngô Thiện mỉm cười, vô tư đáp "Cứ như một nhà ba người vậy", Ngô Thiện đã từng mong sẽ được đi chơi như vậy với phụ mẫu hắn, nhưng hiện tại đổi thành hai tỷ tỷ … coi như cũng không tệ đi.
Hình ảnh cũ lại tái diễn, một người uống trà ăn cơm, còn người kia uống rượu thay cơm.
Chỉ là trong bàn ăn, chỉ còn Trịnh Thuỵ Hàm và Từ Nhược Tuyên, vì Ngô Thiện đã chạy ra ngoài chơi đánh kiếm giả cùng những đứa trẻ khác.
Từ Nhược Tuyên nhìn Trịnh Thuỵ Hàm "Rượu đó ngon như vậy ?"
Trịnh Thuỵ Hàm gật đầu, đưa ly của nàng cho Từ Nhược Tuyên "Tuy là rượu nhưng rất ngọt, muốn thử không ?"
Từ Nhược Tuyên tiếp tục ăn cơm "Ta không thích uống rượu"
Trịnh Thuỵ Hàm bễu môi "Ngươi thật là nhàm chán a, cái gì cũng không thích"
Từ Nhược Tuyên không quan tâm.
Trịnh Thuỵ Hàm lại nói "Thật ra Ngô Thiện rất đáng thương"
Từ Nhược Tuyên ngừng ăn, nhìn Trịnh Thuỵ Hàm, đã thấy nàng đang nhìn ra đứa trẻ bên ngoài … im lặng lắng nghe.
Trịnh Thuỵ Hàm tiếp lời "Phụ mẫu hắn đều bị gϊếŧ chết, ngay cả trái tim cũng không còn"
Năm đó nàng và Lục Huyền Vũ đi săn yêu tinh, vô tình nhìn thấy đứa trẻ đang trốn trong thác nước, sự kinh hoàng trên gương mặt đứa trẻ chính là thứ ám ảnh Trịnh Thuỵ Hàm. Trịnh Thuỵ Hàm thầm nghĩ, phải có bao nhiêu đáng sợ để một đứa trẻ mang biểu hiện đó suốt hai năm.
Từ Nhược Tuyên liền nói "Đoạt hồn lấy tim, ta từng nghe qua rất lâu trước đây … chỉ là sự việc này, gần đây nó đã lặp lại"
Trịnh Thuỵ Hàm nhíu mày "Là đoạt hồn lấy tim sao ?"
Từ Nhược Tuyên "Lúc đó, ngươi có thấy trên thân thể phụ mẫu Ngô Thiện có bất kì vết thương nào không ?"
Nghe hỏi, Trịnh Thuỵ Hàm cố gắng nhớ lại, hình như không "Nếu vậy, Ngô Thiện vì tận mắt chứng kiến phụ mẫu hắn bị lấy tim, cho nên mới kinh sợ như vậy ?"
Trịnh Thuỵ Hàm lúc này cảm thấy thật may mắn vì Thiên Hàn đã xoá kí ức đau buồn của Ngô Thiện, cho nên ngoại trừ biết phụ mẫu hắn đã mất, còn lại đều không nhớ gì.
Từ Nhược Tuyên gật đầu "Có thể"
Trịnh Thuỵ Hàm lúc này mới nghĩ đến những kẻ có ác tâm tu được Dực đạo … mà Từ Nhược Tuyên vừa nói gần đây xuất hiện lại những hiện tượng như vậy, không khỏi nghĩ nhóm người ác đó vẫn còn tồn tại.
Trịnh Thuỵ Hàm thôi nghĩ nhiều, đi ra ngoài kéo Ngô Thiện vào ăn cơm.
Ăn cơm xong, ba người đi dạo, chợt Thuỵ Hàm chợt hỏi Ngô Thiện "Ngô Thiện, ngươi có tâm nguyện gì muốn làm cùng phụ mẫu không ?"
Ngô Thiện gật đầu "Có a, ta muốn cùng họ đeo vòng gia đình", sau đó có phần ủ rũ "Nhưng bây giờ không thể"
Trịnh Thuỵ Hàm mỉm cười "Sao không thể ? Hiện tại ta là sư tỷ cũng là gia đình của ngươi. Chúng ta có thể đeo vòng cùng nhau"
Ngô Thiện nghe vậy vô cùng thích thú, lập tức chỉ về cửa tiệm bên kia đường "Nơi đó làm vòng rất đẹp, chúng ta đi xem đi", nói xong chạy đi trước.
Ngô Thiện chạy đến cửa tiệm một cách phấn khởi, vì ngày nào hắn cũng đến đây xem vòng với hy vọng có phụ mẫu hắn cùng đeo.
Trịnh Thuỵ Hàm nhìn Từ Nhược Tuyên, đùa nói "Nhược Tuyên, có muốn đeo vòng uyên ương với ta không ?"
Bởi vì vòng gia đình đa số sẽ bán một bộ gồm ba chiếc, cho nên sẽ dư ra một cái, nếu ném đi thì thật lãng phí.
Từ Nhược Tuyên không nói gì, đi theo Ngô Thiện vào tiệm vòng.
Ngô Thiện sau một hồi lâu, cuối cuộc cũng chọn được bộ vòng màu xanh lam được làm bằng vải, hai sợi dây đan chéo lại với nhau, kiểu cách cũng vô cùng tinh tế.
Đeo chiếc vòng vào tay cho Ngô Thiện, Trịnh Thuỵ Hàm nói "Tiểu tử ngươi thật biết chọn đồ, toàn thích những thứ đắc tiền"
Ngô Thiện cười cười "Đa tạ thiên sư, đa tạ tam sư tỷ"
Ngày hôm nay, hắn cảm thấy bản thân thật may mắn, buổi sáng thì được sư tỷ của mình mua cung tên, buổi chiều lại được thiên sư mua vòng gia đình. Cảm thấy cuộc sống này vẫn còn rất nhiều điều đáng trân trọng.
Nhận được lời cảm ơn từ Ngô Thiện, Từ Nhược Tuyên chỉ gật đầu ý bảo không có gì. Sau đó lại cảm thấy tay của mình lại bị người kia tuỳ tiện chạm vào, to gan hơn chính là tự ý đeo vòng vào tay nàng.
Trịnh Thuỵ Hàm sau khi đeo vòng cho hai người kia, liền tự nàng đeo cho chính nàng "Chiếc vòng thật đẹp a"
Từ Nhược Tuyên nhìn chiếc vòng trên tay nàng, sau đó lại nhìn người bên cạnh "Ta đi trước"
Trịnh Thuỵ Hàm nghe vậy liền cười đáp "Hôm nay làm phiền ngươi đủ rồi, cảm ơn đã dành thời gian cho chúng ta. Bảo trọng"
Từ Nhược Tuyên gật đầu, sau đó là rời đi.
Trịnh Thuỵ Hàm cùng Ngô Thiện đi hướng ngược lại, trước khi về đến nơi vẫn không quên dặn dò "Ngô Thiện, chuyện ngày hôm nay gặp thiên sư, ngay cả việc cùng nàng mua vòng … ngươi không được kể với ai, được không ?"
Ngô Thiên thắc mắc "Vì sao phải giấu a ?"
Trịnh Thuỵ Hàm mỉm cười, nháy mắt nói "Bởi vì còn rất nhiều sư huynh và sư tỷ yêu thương ngươi, nếu họ biết chúng ta chia sẻ vòng tay gia đình cùng người khác phái … bọn họ sẽ giận chúng ta"
Thật ra, bản thân Trịnh Thuỵ Hàm rất lo một ngày nào đó, khi mọi người phát hiện nàng tu Dực đạo, mà Từ Nhược Tuyên lại từng bảo vệ nàng. Cho nên Trịnh Thuỵ Hàm không muốn thanh danh của Từ Nhược Tuyên bởi vì nàng mà bị vấy bẩn.
Tốt hơn hết vẫn là ít gặp gỡ một chút.
Ngô Thiện nghe Trịnh Thuỵ Hàm nói, lập tức tin tưởng, còn rất trưởng thành đáp "Chuyện này chắc chắn chỉ là bí mật của ba người chúng ta"
Trịnh Thuỵ Hàm bật cười, nắm tay đứa trẻ cùng nhau chạy "Về nhà thôi"
Từ Nhược Tuyên nửa đêm ở Thiên Phượng phái, ngồi trước cây đàn nhìn chiếc vòng trên cổ tay của nàng … bất giác nâng tay gảy một khúc nhạc vừa nghĩ ra.
Trịnh Thuỵ Hàm ban đêm buồn chán liền đi ra ngoài kím chổ vui chơi để giải buồn phiền, rốt cuộc lại tìm đến chổ của Từ Nhược Tuyên.
Cho nên khi nàng ngồi trên cây, đã vô tình nghe được khúc nhạc đang được vọng ra từ gian phòng của Từ Nhược Tuyên.