Một tháng kể từ ngày Khúc Vân Tranh bị đuổi đi, mọi người trên dưới cũng dần quen với việc không còn nàng ở đây. Mọi thứ như cũ trở về với cuộc sống thường ngày.
Trịnh Thuỵ Hàm ngồi trong phòng, tiếp tục rảnh rỗi nghiên cứu bùa phép, biến tới biến lui, cả căn phòng bốc cháy.
Trịnh Thuỵ Hàm hốt hoảng liền chạy ra ngoài, kím nước chửa cháy.
Lục Huyền Vũ ở gần đó cũng nhìn thấy khói lớn, chạy đến thì nhìn thấy Trịnh Thuỵ Hàm đang cực lực tạt nước.
Lục Huyền Vũ biến phép, tất cả nước dâng lên rồi ập xuống gian phòng của Trịnh Thuỵ Hàm, đám lửa được dập tắt để lại một đóng bừa bộn.
Trịnh Thuỵ Hàm thở phào, chạy lại chổ Lục Huyền Vũ "Cảm ơn sư tỷ"
Lục Huyền Vũ mỉm cười "Ngươi bớt bày trò đi"
"Ân ân"
Lục Huyền Vũ lại nói "Dọn dẹp xong rồi đến phòng ta ăn tối"
Trịnh Thuỵ Hàm lập tức nhận lời "Vâng sư tỷ"
Trịnh Thuỵ Hàm vui vẻ đi vào dọn dẹp đóng bừa bộn nàng gây ra, khi nãy nàng còn đang suy nghĩ phải đi kím gì ăn, bây giờ không cần mất thêm thời gian tìm nữa.
Lục Huyền Vũ mỉm cười nhìn Trịnh Thuỵ Hàm dọn dẹp, sau đó đi về chuẩn bị thức ăn.
Trịnh Thuỵ Hàm đợi cho Lục Huyền Vũ đã đi, rồi chắc chắn xung quanh không còn ai … đôi mắt xanh lập tức xuất hiện … tất cả bừa bộn trước mặt liền trở lại sạch đẹp.
Trịnh Thuỵ Hàm mỉm cười nhìn gian phòng.
"Thuỵ Hàm …"
Giọng nói vang lên làm nụ cười của Trịnh Thuỵ Hàm cứng nhắc, nàng quay người nhìn lại liền thấy Lục Huyền Vũ còn có Từ Nhược Tuyên đang ở đây.
Lục Huyền Vũ vốn đã đi nhưng quay lại vì muốn hỏi Trịnh Thuỵ Hàm muốn ăn gì ngày hôm nay, lại không ngờ nhìn thấy một nữ nhân với đôi mắt xanh. Lục Huyền Vũ là người có đọc sách, nàng dĩ nhiên biết đó là dấu hiệu gì, chính là nàng không dám tin Trịnh Thuỵ Hàm như vậy nhưng chọn con đường này.
Từ Nhược Tuyên đến đây để tiếp tục cùng Trịnh Thuỵ Hàm đi tìm dấu vết của Song Băng Kiếm, nhưng lại nhìn thấy sự biến đổi kia, nàng thật sự không biết phải nói cái gì.
Trịnh Thuỵ Hàm nhìn Từ Nhược Tuyên "Chúng ta nói chuyện sau được không ?"
Từ Nhược Tuyên nghe vậy, đành gật đầu, sau đó rời đi.
Không còn ai, Trịnh Thuỵ Hàm mới cùng Lục Huyền Vũ đi vào phòng, đóng cửa lại.
Trịnh Thuỵ Hàm ngồi bên cạnh Lục Huyền Vũ, chỉ nói "Sư tỷ … ta biết ngươi sẽ không chấp nhận chuyện này, nhưng khi đó ta không còn cách nào khác"
Lục Huyền Vũ liền hỏi "Khi đó ? Là lúc ngươi bị hiểu lầm sao ?"
Trịnh Thuỵ Hàm gật đầu "Ta không thể đến hiện trường điều tra, nên ta chỉ có thể dùng cách này để nhìn lại quá khứ mà tìm thủ phạm"
Lục Huyền Vũ thật sự lo lắng "Ngươi từ nhỏ đã tu tiên, hiện tại để ma pháp hoà vào người, ngươi sẽ không sao thật sao ?"
Trịnh Thuỵ Hàm mỉm cười, quỳ xuống nắm hai tay Lục Huyền Vũ, ngước nhìn nàng "Sư tỷ yên tâm, ta có cách khiến chúng hoà vào nhau … chỉ là thời gian này sức khoẻ sẽ không được tốt"
Lục Huyền Vũ thở dài, nàng tin Trịnh Thuỵ Hàm sẽ không lợi dụng sức mạnh này để làm chuyện xấu. Trịnh Thuỵ Hàm chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.
Lục Huyền Vũ đưa tay vuốt tóc Trịnh Thuỵ Hàm, dịu dàng nói "Dù ngươi chọn con đường nào, ta cũng đều tin ngươi sẽ không làm những chuyện có lỗi với lương tâm"
Trịnh Thuỵ Hàm mỉm cười đáp "Đa tạ sư tỷ", sau đó lại gục đầu lên đùi của Lục Huyền Vũ "Chỉ có sư tỷ là luôn tin tưởng ta, yêu thương ta"
Buổi tối, sau khi dùng bữa cùng Lục Huyền Vũ, Trịnh Thuỵ Hàm tìm đến Thiên Phượng phái, vừa đến gian phòng của Từ Nhược Tiên liền nhìn thấy nàng đã ngồi đợi sẵn trên cây.
Trịnh Thuỵ Hàm nhìn lên Từ Nhược Tuyên, sau đó cũng bay lên cây, ngồi bên cạnh nàng, chỉ hỏi ngắn gọn "Ta sẽ không hại người, ngươi tin ta không ?"
Từ Nhược Tuyên nhìn qua Trịnh Thuỵ Hàm, đáp "Tin"
Trịnh Thuỵ Hàm quay sang nhìn vào mắt của Từ Nhược Tuyên, mỉm cười "Cảm ơn"
Từ Nhược Tuyên thôi nhìn Trịnh Thuỵ Hàm, nhìn vào khoảng không gian phía trước "Tiên đan ban đầu chưa quen với việc có ma khí bên cạnh, nó sẽ cố gắng đẩy phần ma khí ra ngoài … ngươi sẽ rất đau đớn"
Trịnh Thuỵ Hàm gật đầu "Ta biết … nhưng chỉ cần cho tiên đan của ta cảm nhận được hơi ấm từ tiên đan khác, một thời gian nó sẽ nghĩ sự ấm áp này là do phần tà kia cho nó, nó sẽ để yên thôi", tiên đan rất ghét sự lãnh lẽo của âm tà.
Lặng đi một chút, Từ Nhược Tuyên hỏi "Thời gian qua, ngươi đã đánh lừa nó như thế nào ?", mỗi người chỉ có một viên tiên đan, Trịnh Thuỵ Hàm không thể có hai viên.
Trịnh Thuỵ Hàm lắc đầu "Mỗi khi đau, ta chỉ có thể cố gắng đè nén sinh khí lại để phần tà kia không bị xuất ra"
Từ Nhược Tuyên đau lòng, tại sao nữ nhân này luôn chọn con đường khó đi như vậy "Thuỵ Hàm, để ta giúp ngươi"
Trịnh Thuỵ Hàm dĩ nhiên không mong như vậy, nếu một ngày nào đó nàng lại để lộ việc nàng tu Dực đạo ra ngoài, chắc chắn nàng sẽ làm xấu thanh danh của Từ Nhược Tuyên.
Trịnh Thuỵ Hàm đùa giỡn "Ngươi định mỗi ngày đến ôm ta hay sao ?"
Sự thật thì xá© ŧᏂịŧ va chạm, tiên đan cũng dễ dàng cảm nhận hơi ấm hơn.
Từ Nhược Tuyên nhìn Trịnh Thuỵ Hàm, nói vấn đề cần nói "Về đi, ngày mai chúng ta lại đi tìm Băng Song Kiếm"
Trịnh Thuỵ Hàm nghe vậy, liền gật đầu, dù sao đây cũng là nhiệm vụ mà Thiên Hàn giao cho nàng "Vậy ngày mai gặp lại"
Từ Nhược Tuyên gật đầu, sau đó đáp xuống đất, đi vào phòng.
Trịnh Thuỵ Hàm nhìn theo, mỉm cười "Nhược Tuyên, ngươi là một tri kỉ tốt", chỉ là thân phận của ngươi và ta … không thể làm bạn.
Ngày hôm sau, Trịnh Thuỵ Hàm cùng Từ Nhược Tuyên gặp nhau ở nơi đã hẹn, sau đó cùng nhau lên đường.
Địa điểm tiếp theo họ chọn, là một thị trấn nhỏ, hy vọng sẽ có chút tin tức.
Đi vào trong trấn, chợt Trịnh Thuỵ Hàm dừng lại, đau lòng nhìn chiếc cây cao lớn ở trước mặt.
Từ Nhược Tuyên thấy người bên cạnh đứng yên, nàng liền hỏi "Không khoẻ ở đâu sao ?"
Trịnh Thuỵ Hàm lắc đầu, nhìn sang Từ Nhược Tuyên, hỏi lại "Ngươi có thật sự nhìn thấu thế nào là chính, thế nào là tà không ?"
Từ Nhược Tuyên im lặng, nhân sinh vô thường, có những chuyện vốn không thể nhìn rõ, càng không thể nói lý.
Chính hay tà, chung quy cũng là sự lựa chọn của mỗi người chúng ta.
Trịnh Thuỵ Hàm vẫn đang nhìn cái cây trước mặt, nhớ lại nhiều năm về trước.
Trước đây, Khúc Vân Tranh từng đưa Trịnh Thuỵ Hàm và Lục Huyền Vũ về thăm quê nhà của nàng. Phụ mẫu Khúc Vân Tranh sau khi biết Trịnh Thuỵ Hàm mồ côi nên đặc biệt yêu thương và quan tâm để Trịnh Thuỵ Hàm có một chút cảm nhận về tình thương của gia đình.
Một lần, Trịnh Thuỵ Hàm đi chơi bên ngoài gặp chó dại, nó sau khi nhìn thấy trên tay Trịnh Thuỵ Hàm cầm que thịt nướng liền không ngừng đuổi theo nàng. Trịnh Thuỵ Hàm khi đó hoảng sợ, quên mất nàng là người tu tiên, lập tức trèo lên cái cây ngoài đầu trấn.
Khúc Vân Tranh đi tìm Trịnh Thuỵ Hàm, nhìn thấy con chó dại đang chạy vòng vòng dưới gốc cây, không cho Trịnh Thuỵ Hàm cơ hội trèo xuống. Khúc Vân Tranh liền đi đến, biến ra lửa ném về phía con chó, chủ yếu để đuổi nó đi.
Sau khi chú chó hốt hoảng chạy đi, Khúc Vân Tranh đứng ở dưới thân cây nhìn người đang sợ hãi bên trên "Sư muội xuống đây, an toàn rồi"
Trịnh Thuỵ Hàm nhìn xuống bên dưới để chắc chắn không còn con chó nào, sau đó nhìn Khúc Vân Tranh "Nhị sư tỷ … ta không biết cách trèo xuống"
Khúc Vân Tranh thật sự lo lắng Trịnh Thuỵ Hàm cứ bám như vậy thì sẽ ngã, liền dơ hai cánh tay ra "Ngươi nhảy xuống, ta đỡ ngươi"
Trịnh Thuỵ Hàm chần chừ một lúc, sau đó nhắm mắt lại rồi nhảy xuống.
Khúc Vân Tranh ôm Trịnh Thuỵ Hàm, cả hai cùng ngã ra đất, đồng thời cánh tay trái của Khúc Vân Tranh bị va vào đá chảy máu, từ đó để lại thẹo.
Sau ngày hôm đó, chính Khúc Vân Tranh đã chỉ cho Trịnh Thuỵ Hàm cách trèo cây cả lên lẫn xuống.
Trịnh Thuỵ Hàm thở dài, rõ ràng đã từng gắng kết như vậy, rốt cuộc lại vì những oán niệm mà dẫn đến hận thù, ly biệt.
Chợt Trịnh Thuỵ Hàm nhíu chặt mi, một tay ôm ngực trái, cả người ngã xuống.
Từ Nhược Tuyên hai tay đỡ lấy Trịnh Thuỵ Hàm, lấy ra một viên an thần, cho vào miệng của Trịnh Thuỵ Hàm, sau đó dìu nàng đi đến ngồi nghỉ ở gốc cây trước mặt.
Thuốc an thần nhanh chóng có tác dụng, Trịnh Thuỵ Hàm hiện tại đã ngủ say.
Từ Nhược Tuyên nhìn Trịnh Thuỵ Hàm vẫn còn nhíu chặt lông mày, tuy đã ngủ nhưng cũng không khiến sự đau đớn kia dừng lại, nàng liền ôm Trịnh Thuỵ Hàm vào lòng, giúp Trịnh Thuỵ Hàm sưởi ấm tiên đan.
Một canh giờ sau, cơ mặt của Trịnh Thuỵ Hàm cuối cùng cũng đã chịu giãn ra.
Buổi chiều, Trịnh Thuỵ Hàm mơ màng thức dậy, nhận ra nàng đang dựa vào lòng Từ Nhược Tuyên, lập tức mở to mắt rồi bật ra.
Trịnh Thuỵ Hàm cười cười "Thật xin lỗi … lại làm phiền ngươi …"
Từ Nhược Tuyên đứng lên nhìn người vẫn đang ngồi kia "Đi thôi", ngày hôm nay lại để phí thêm thời gian.
Trịnh Thuỵ Hàm đứng lên, đuổi theo Từ Nhược Tuyên "Khoan đã, chúng ta đi chổ này một chút được không ?"
Từ Nhược Tuyên nhíu mày "Ngươi còn muốn đi đâu ?"
Trịnh Thuỵ Hàm cười đáp "Nhà của nhị sư tỷ"
Từ Nhược Tuyên liền hỏi "Ngươi không ngại chạm mặt nàng ?"
Trịnh Thuỵ Hàm lắc lắc đầu "Dù sao phụ mẫu nàng từng rất tốt với ta, ta muốn đến thăm hỏi một chút"
Từ Nhược Tuyên nghe vậy cũng không có nói thêm gì, im lặng đi theo Trịnh Thuỵ Hàm.
Đi đến một ngôi nhà nhỏ nằm ở ven hồ, Trịnh Thuỵ Hàm liền chạy vào trong nhà, nhưng không hề thấy ai.
Chần chừ một lúc, nàng liền gọi "Nhị sư tỷ … Khúc bá mẫu …"
Tuy nhiên, vẫn không có tiếng đáp lại.
Một lúc sau, ở phía sau nhà, Khúc Vân Tranh bước ra.
Khúc Vân Tranh nhìn thấy Trịnh Thuỵ Hàm, liền mỉm cười "Sư muội"
Trịnh Thuỵ Hàm vẫn đứng yên nhìn Khúc Vân Tranh.
Từ Nhược Tuyên cũng đã đi đến đứng bên cạnh Trịnh Thuỵ Hàm.
Cả ba người bất giác đều ở trong tư thế phòng thủ.