Trịnh Thuỵ Hàm sau lần bị hiểu lầm đó vẫn chưa từng gặp lại Ôn Thuỷ Kiều, mà Ôn Thuỷ Kiều cũng hy vọng không gặp lại Trịnh Thuỵ Hàm. Bởi vì gặp rồi cũng không biết nên nói gì, tình cảm giữa bọn họ, đã có vết nứt rồi.
Một ngày cảm thấy thật buồn chán, Trịnh Thuỵ Hàm liền vào rừng chơi, hy vọng trong lúc tuỳ hứng sẽ tạo ra được loại bùa chú thú vị mới.
Chỉ là đang đi lại nhìn thấy Giang Thư Mặc đang loay hoay tìm cái gì đó, nên đi đến bắt chuyện "Chào, Giang tiểu thư"
Giang Thư Mặc nhìn thấy Trịnh Thuỵ Hàm, liền mỉm cười "Trịnh tiểu thư, thật trùng hợp ?"
Trịnh Thuỵ Hàm gật gật đầu "Ngươi đang làm gì ở đây vậy ?"
Giang Thư Mặc tiếp tục tìm kím, vừa tìm vừa đáp "Tìm tổ ong, đại sư tỷ bị thương để lại sẹo, ta cần lấy mật ong để chế tạo thuốc trị lành sẹo cho nàng"
Giang Thư Mặc chưa từng trị thương cho ai bị Thiên Lôi Pháp đánh, khi sáng là đọc được trong sách nên ôm hy vọng sẽ trị lành được cho Từ Nhược Tuyên.
Trịnh Thuỵ Hàm lúc này mới nhớ đến Từ Nhược Tuyên, người đã thả mình đi nhưng bản thân lại quên mất nàng "A … thiên sư … nàng sao rồi ?"
Giang Thư Mặc thở dài, tìm khắp nơi vẫn chưa thấy đâu "Thiên sư vì để Trịnh tiểu thư rời đi nên bị gia tiên phạt mười đạo thiên lôi, thật may nàng đã khoẻ lại, chỉ có vết thương lại khó lành"
Trịnh Thuỵ Hàm nghe vậy, tâm liền cảm thấy có lỗi, một đạo thiên lôi nàng sợ nàng còn chịu không được, Từ Nhược Tuyên lại bởi vì nàng mà hứng chịu mười đạo. Gia tiên của Thiên Phượng phái thật sự tàn nhẫn quá đi "Ngươi yên tâm, ta sẽ tìm mật ong sau đó chế thuốc đem đến cho thiên sư … có thể cho ta biết những nguyên liệu cần hay không ?"
Giang Thư Mặc đành gật đầu bởi vì nàng còn nhiều nhiệm vụ phải làm, nên đã viết ra những nguyên liệu cần để bào chế thuốc lên lá cây, sau đó đưa cho Trịnh Thuỵ Hàm "Nếu ngươi đến buổi tối, có lẽ thiên sư đang ở Suối Tiên để trị nội thương"
Tắm Suối Tiên ở Thiên Phượng phái có thể giúp nội thương bên trong cơ thể mau chóng hồi phục.
Ban đêm, Trịnh Thuỵ Hàm tìm đến Suối Tiên gì đó mà Giang Thư Mặc đã nói. Vừa đi vào vài bước liền nhìn thấy Từ Nhược Tuyên đang ngăm mình dưới nước.
Trịnh Thuỵ Hàm đến gần hơn, nhìn thấy làn da trắng nõn lộ ra từ bên trong áo của Từ Nhược Tuyên, bất giác thất thần, đôi chân như bị hoá đá.
Từ Nhược Tuyên vốn nhạy bén, lập tức nhận ra có người đến, thậm chí là đang to gan nhìn lén sau lưng nàng.
Từ Nhược Tuyên vươn tay, Trịnh Thuỵ Hàm lập tức bị đánh giăng về phía sau.
Từ Nhược Tuyên quay người lại, ngạc nhiên khi thấy Trịnh Thuỵ Hàm đang nằm dưới đất.
Trịnh Thuỵ Hàm nén đau, đứng lên đi về phía Từ Nhược Tuyên, chỉ là lần này không đứng trên bờ nữa, mà là cởi giày, cởi luôn áo ngoài, sau đó vô tư đi xuống nước.
Từ Nhược Tuyên lập tức muốn đi lên.
Trịnh Thuỵ Hàm liền giữ nàng lại, nói giỡn "Nhược Tuyên, tắm chung đi …"
Từ Nhược Tuyên không cảm xúc, đáp "Ta không thích tắm cùng người khác", nói xong lại muốn đi lên.
Trịnh Thuỵ Hàm lúc này mới không đùa nữa "Ta đến trị thương cho ngươi a"
Từ Nhược Tuyên khẽ khựng lại, quay đầu, im lặng nhìn Trịnh Thuỵ Hàm.
Trịnh Thuỵ Hàm vui vẻ tiếp lời "Ta nghĩ trị thương ở đây là tốt nhất, vừa giúp ngươi hồi phục nội thương lẫn ngoại thương"
Trịnh Thuỵ Hàm không biết là Từ Nhược Tuyên có nghe hay không, chỉ thấy nàng vẫn đứng yên nhìn mình, phải mất khá nhiều thời gian, Từ Nhược Tuyên mới quay lại giữa hồ, đưa tay cởi xuống lớp áo duy nhất còn trên cơ thể.
Trịnh Thuỵ Hàm nhìn toàn thân phía trước của Từ Nhược Tuyên, không khỏi đau lòng, thứ gọi là Thiên Lôi Pháp kia thật sự đáng sợ.
Từ Nhược Tuyên không còn nhìn Trịnh Thuỵ Hàm, mà hơi nghiêng đầu sang một bên "Nhanh đi"
Trịnh Thuỵ Hàm khẽ giật mình, nhớ ra lý do nàng ở đây, vội vã lấy thuốc đắp lên những đường sẹo dài trên người Từ Nhược Tuyên.
Trở về gian phòng của Từ Nhược Tuyên, Trịnh Thuỵ Hàm trả lại thanh kiếm cho nàng "Của ngươi … hôm đó thật sự cảm ơn ngươi"
Từ Nhược Tuyên cầm lấy kiếm, hỏi "Đã có ai truyền sinh lực cho ngươi ?"
Trịnh Thuỵ Hàm gật gật đầu "Đại sư tỷ đã truyền rồi"
Từ Nhược Tuyên nghe vậy, cúng không rõ cảm xúc, nói "Ngươi có một sư tỷ thật tốt"
Trịnh Thuỵ Hàm mỉm cười "Đúng vậy, đại sư tỷ chăm sóc ta từ nhỏ, sư tỷ là người tốt nhất với ta", sau đó liền nhớ đến người đang đứng trước mặt, mỉm cười nói tiếp "Cả ngươi cũng vậy"
Từ Nhược Tuyên tránh ánh mắt của Trịnh Thuỵ Hàm, sau đó lại nhìn xuống y phục của người kia thấy vẫn còn đang ướt, Từ Nhược Tuyên liền đi lấy áo choàng của nàng đưa cho Trịnh Thuỵ Hàm "Tối rồi, về đi"
Trịnh Thuỵ Hàm bễu môi nhận lấy áo choàng, hiện tại trời lạnh, đồ ướt, nếu không lấy thêm áo để sưởi ấm chắc chỉ có đóng băng trên đường.
Bất quá vẫn còn tâm tình đùa giỡn "Nhược Tuyên, ngươi không muốn ta ngủ lại sao ?"
Từ Nhược Tuyên không nhìn đến Trịnh Thuỵ Hàm, xoay người đi vào gian phòng của nàng "Tạm biệt"
Trịnh Thuỵ Hàm bật cười, nữ nhân này thật sự nhạt nhẽo nhưng lại rất tốt bụng "Ngủ ngon"
Trịnh Thuỵ Hàm đi rồi, Từ Nhược Tuyên mới quay người lại, đôi mắt nhìn theo hướng đi của người kia, nói ở trong lòng "Ngủ ngon"
Trịnh Thuỵ Hàm đi gần đến cỏng Thiên Phượng phái, liền bị một bàn tay đặt lên vai nàng, giữ chặt.
Trịnh Thuỵ Hàm liền lạnh điếng người "Ta sợ ma lắm đừng bắt ta mà …"
Giang Thư Mặc nhìn Trịnh Thuỵ Hàm trong khinh thường, đi đến trước mặt nàng "Là ta"
Trịnh Thuỵ Hàm nhìn thấy Giang Thư Mặc, mở thở ra nhẹ nhõm "Thiên Phượng phái các ngươi rốt cuộc tu cái gì vậy ? Đi toàn không nghe tiếng bước chân"
Mỗi lần Từ Nhược Tuyên đến tìm nàng, nàng cũng đều nghe âm thanh trước.
Giang Thư Mặc mỉa mai "Còn đỡ hơn người tu tiên lại đi sợ ma"
Trịnh Thuỵ Hàm bác bỏ "Ta đùa thôi, ta biết là ngươi a"
Giang Thư Mặc thật sự xem thường, sau đó hỏi chuyện cần hỏi "Ngươi đến đưa thuốc cho thiên sư sao ?"
Trịnh Thuỵ Hàm tự hào đáp "Còn được thay thế ngươi đích thân đắp thuốc cho nàng a"
Giang Thư Mặc như không tin vào tai mình "Ngươi vừa nói gì ?"
Trịnh Thuỵ Hàm khó hiểu nhìn Giang Thư Mặc "Làm gì ngạc nhiên vậy ? Chẳng phải mỗi lần thiên sư bị thương đều do ngươi thay nàng chữa trị hay sao ?"
Giang Thư Mặc gật đầu, nhưng trong ánh mắt vẫn là sự hoang mang "Đúng là như vậy nhưng nếu vết thương ở bên trong y phục thì nàng sẽ tự làm"
Trịnh Thuỵ Hàm nghe vậy, lúc đầu cũng cảm thấy kì kì nhưng sau đó lại tự nhiên cảm thấy vui vẻ lạ thường.
Giang Thư Mặc lại khinh bỉ nhìn nữ nhân nãy giờ cứ đứng cười kia "Ngươi bị điên hả ? Cười cái gì ?"
Trịnh Thuỵ Hàm lắc đầu "Không phiền ngươi nữa, ta đi đây"
Giang Thư Mặc cũng còn việc chưa làm xong, nên gật đầu "Tạm biệt"
Trịnh Thuỵ Hàm trở về nằm trên giường, nhìn bàn tay đã chạm vào làn da mịn màng của Từ Nhược Tuyên, bất giác mỉm cười.
Tâm tình đang tươi tốt, chợt ngực trái Trịnh Thuỵ Hàm đau nhói, nàng liền ngồi dậy ôm ngực, đồng thời thở gấp, nhớ lại lời nói của Giang Tư Nguyệt "Bởi vì tiên đan là tiên khí, mà Dực đạo có tà cho nên tiên đan chưa thể thích nghi được nó. Ngươi cần khá nhiều thời gian để chúng hoà hợp trong cơ thể ngươi"
Nhớ đến đó, Trịnh Thuỵ Hàm cố gắng ngồi ngay ngắn lại, nhắm mắt ngưng thần.
Suốt một đêm cố gắng kìm hãm cơn đau trong người, cuối cùng Trịnh Thuỵ Hàm cũng thấy khá hơn. Thẳng người đứng dậy, Trịnh Thuỵ Hàm thay đổi trang phục đi ra ngoài.
Vừa ra khởi cửa phòng liền nhìn thấy Lục Huyền Vũ đem bánh củ cải tới, Trịnh Thuỵ Hàm vì còn mệt nên không có vui vẻ lắm "Sư tỷ … sớm vậy ?"
Lục Huyền Vũ nhìn thấy thái độ Trịnh Thuỵ Hàm kì lạ, ngay cả trang phục cũng không còn là màu tím như xưa. Nàng phát hiện bắt đầu từ ngày Trịnh Thuỵ Hàm trở về, Trịnh Thuỵ Hàm luôn mặc những loại trang phục có màu sắc là màu đen.
Lục Huyền Vũ cùng Trịnh Thuỵ Hàm ngồi xuống bên hồ cá "Thuỵ Hàm, gần đây ngươi vẫn ổn chứ ?"
Trịnh Thuỵ Hàm gật gật đầu "Chẳng phải ta vẫn khoẻ mạnh ngồi trước mặt sư tỷ sao ?"
Lục Huyền Vũ nghe vậy cũng không nói thêm gì, hy vọng là nàng nghĩ nhiều "Ngươi ăn đi, trong bánh ta có thêm chút quế, hy vọng ngươi thích"
Trịnh Thuỵ Hàm mỉm cười, cầm đũa lên ăn, cũng không còn nói thêm điều gì.
Lục Huyền Vũ khẽ thở dài, xem ra sau lần chạy trốn đó, Trịnh Thuỵ Hàm đã có chút thay đổi. Nàng thật sự hy vọng Trịnh Thuỵ Hàm sẽ lại vui vẻ, thân thiện như lúc trước.
Trịnh Thuỵ Hàm đang ăn, chợt nghe được tiếng thở dài của Lục Huyền Vũ kèm hành động muốn rời đi của nàng. Trịnh Thuỵ Hàm khựng lại một chút, sau đó liền ngẩng mặt lên, tươi cười nhìn Lục Huyền Vũ "Đại sư tỷ … bánh rất ngon, mùi quế cũng rất thơm nữa"
Lục Huyền Vũ tâm tình thoáng tốt hơn, mỉm cười nói "Thật sự ta chỉ thích nét mặt hồn nhiên này của ngươi"
Trịnh Thuỵ Hàm cười cười không có đáp lại, tiếp tục ăn hết phần bánh trước mặt.
Ở một nơi khá xa giới tu tiên, Khúc Vân Tranh trở về với gia đình của nàng, trên đường gánh nước về nhà, nàng bất ngờ gặp một nữ nhân có cặp mắt màu xanh.
Vừa gặp, Khúc Vân Tranh liền nhận ra nữ nhân này "Vì sao ngươi lại ở đây ?"
Vừa hỏi xong, Khúc Vân Tranh lập tức ngã xuống đất, tắt thở.